Lý Nhất Địch kết nối điện thoại với máy tính, trên màn hình máy tính hiện lên một gương mặt người đàn ông châu Á, Lý Nhất Địch hỏi: “Chú Yến có quen biết người này không?”
Yến Hồi dựa vào ghế, chớp mắt, một lúc sau lắc đầu: “Cái gì thế?”
Lý Nhất Địch đỡ trán nhắc nhở: “Trong phòng tiêu bản của chú Yến có một tiêu bản bàn tay đeo chiếc nhẫn đá đen, ở gan bàn tay có một hình săm mắt chim ưng, chú Yến còn nhớ không?”
Nhắc đến chuyện này Yến Hồi mới nhớ lại: “Đó là bảo bối của ông.”
Lý Nhất Địch gật đầu, chỉ vào bức ảnh người đàn ông trên màn hình, “Người đàn ông này chính là chủ nhân của tiêu bản bảo bối đó, hắn là Hắc Sát – một tay súng bắn tỉa mắt ưng.”
Yến Hồi nổi lên hứng thú: “Là hắn sao? Làm sao nào? Hắn vẫn còn muốn dâng hiến nốt một tay còn lại à?” Ông ta ngồi thẳng người lên hỏi: “Người uy hiếp Đại Bảo là hắn sao?”
Lý Nhất Địch cười, lắc đầu, “Đương nhiên là không, hắn đã bị chặt đứt một tay, hơn nữa cũng đã có tuổi rồi, có thể nói là lực bất tòng tâm. Hắn không có bản lĩnh đó được, nhưng không hề trở ngại đến việc hắn đào tạo thế hệ sau.”
Lý Nhất Địch gõ một cái trên bàn phím, một bức ảnh khác hiện lên, anh chỉ vào người trên ảnh nói: “Người này mới là người muốn uy hiếp Đại Bảo. Hắn ta tên là Chiêm Húc, là người kế nhiệm được Hắc Sát tuyển chọn ra từ trong hơn một nghìn đứa trẻ. Hắn ta là con lai Trung Thái, đến từ một cô nhi viện ở vùng ngoại ô Thái Lan. Hắn ta có thiên phú làm lính bắn tỉa, đồng thời vô cùng tinh thông về súng, 40% súng của vùng Tam Giác Vàng đều là do hắn ta chế tạo. Hắn ta nổi tiếng trong giới sát thủ là bởi vì có thể căn cứ vào đặc điểm của bản thân để cải tiến súng, đây là điểm người khác không làm được, cho nên hắn ta chưa từng thất thủ bất kỳ một thương vụ nào.”
Yến Hồi chống cằm, nhìn chằm chằm vào ảnh Chiêm Húc, “Chính cái thứ này muốn cướp Yến Đại Bảo của ông à? He he, Hắc Sát đã tặng cho ông một cánh tay, cái thứ này định tặng thêm một cái chân nữa à?” Yến Hồi rung vai, cười tà ác, “Là hắn ta à...”
Lý Nhất Địch thấy cạn lời, liếc nhìn ông ta nói: “Chú Yến có còn muốn nghe không?”
“Nói!” Yến Hồi hất hàm, “Hắn ta còn có bản lĩnh gì nữa không?”
Lý Nhất Địch thở dài, “Tuy hắn ta giỏi về súng ống, cũng biết cải tiến súng, nhưng hắn không hiểu về bản vẽ thiết kế, cho nên điểm nổi tiếng nhất của hắn thực ra chính là cải tiến.”
Yến Hồi chớp mắt: “Cải tiến? Mấy cái thứ đồ chơi của trẻ ranh mà thằng nhãi kia vẫn chơi hồi nhỏ mà cũng đáng để lấy ra khoe khoang cơ à?”
Lý Nhất Địch biết thằng nhãi mà Yến Hồi nói chính là Tiểu Bảo, anh ta khoanh tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Tuy bốn mươi phần trăm súng ống tại khu vực Tam Giác Vàng là do hắn chế tạo, nhưng trên thực tế hắn cũng chỉ cải tiến súng do Tiểu Bảo thiết kế thôi.”
Yến Hồi liền nhảy dựng lên: “Thằng nhãi đó làm gì vậy hả? Có tiền không kiếm, não bị úng nước luôn rồi à? Rõ ràng là làm tốt hơn cái thứ này, sao nó lại để cho người ta cướp thị trường súng? Đồ ngu!”
Lý Nhất Địch xoa huyệt thái dương, “Chú Yến cứ ngồi xuống đã, thân phận của Tiểu Bảo khác biệt. Cậu ấy là dòng dõi Công Tước, đại diện cho tương lai của gia tộc Edward, đảm nhận trách nhiệm bảo vệ vinh quang cho gia tộc Edward, cho nên cậu ấy không thể để sản phẩm súng ống do mình thiết kế xuất hiện ở những nơi giao dịch dơ bẩn được, cái này tổn thất đến danh dự của gia tốc Edward và cả vương quốc Gaddles. Đương nhiên Chiêm Húc không muốn trở thành thứ để mọi người chỉ trích, nếu như hắn ta sao chép thiết kế của Tiểu Bảo thì có nghĩa là sẽ dẫn đến chiến tranh với gia tộc Edward. Bây giờ hắn ta còn chưa có được thế lực ngang bằng, cho nên hắn ta chỉ có thể đi theo con đường cải tiến.”
Yến Hồi trừng mắt: “Sau đó thì sao? Hắn ta bắt cóc Yến Đại Bảo là có ý gì? Chẳng lẽ là định dùng Yến Đại Bảo là để uy hiếp thằng nhãi ranh kia sao?” Trầm mặc một lát, Yến Hồi đột nhiên nhảy dựng lên, “Chẳng lẽ là vì thằng nhãi ranh kia làm liên luỵ đến Yến Đại Bảo của ông sao? Ông đi giết chết nó…”
“Chú Yến chú Yến!” Lý Nhất Địch vội ấn ông ta xuống, “Chú Yến bình tĩnh đã! Tạm thời nhận định không phải như chú Yến nghĩ đâu.” Anh ta ấn phím, trên màn hình hiện lên một chiếc điện thoại, “Chú Yến đã từng nhìn thấy chiếc điện thoại này chưa?”
Yến Hồi trừng mắt: “Làm sao nào?”
Lý Nhất Địch cười giải thích: “Điện thoại của cô Cung Ngũ tối muộn hôm qua đã bị trộm mất. Bây giờ đã xác định được người trộm điện thoại chính là Chiêm Húc, con người hắn ta hành sự vô cùng cẩn trọng, đối với những thứ quan trọng, hắn ta lại càng đặc biệt thích tự ra tay. Đây là đoạn băng ghi lại sự việc xảy ra tối qua ở câu lạc bộ, tuy không trực tiếp quay được cảnh hắn ta trộm điện thoại, nhưng căn cứ vào tuyến đường định vị, chính là tuyến đường hắn ta có khả năng đi, cháu nghĩ cũng chính là lúc đó hắn ta đã gặp được Đại Bảo.”
Yến Hồi cười, nụ cười âm u bí hiểm, ngón tay đeo đầy nhẫn nới lỏng ra rồi lại siết chặt vào, “Ông đây sẽ tự tay giết chết hắn ta, chặt tay hắn ta xuống làm tiêu bản, để tay của hắn ta và cái lão già chết tiệt Hắc Sát kia thành một đôi, he he he...”
Lý Nhất Địch không để tâm đến những chuyện này, tiếp tục nói: “Điện thoại của Cung Ngũ do Tiểu Bảo thiết kế, mục đích ban đầu của Chiêm Húc chắc chắn chỉ là chiếc điện thoại này, hắn ta muốn phá giải bí mật về chiếc điện thoại này, bởi vì bao lâu nay hắn ta đều dựa vào thiết kế của Tiểu Bảo. Hắn ta biết chắc chắn đồ Tiểu Bảo tặng không thể là một chiếc điện thoại bình thường. Đương nhiên là hắn ta đã thất bại rồi.”
Yến Hồi nghe vậy, lúc đó đã thấy hơi đắc ý, “Ông đây thông minh hơn nó rồi.”
Lý Nhất Địch cười, “Chú Yến đã từng tiếp xúc với hai chiếc điện thoại của cô Triển và Đại Bảo, cho nên căn cứ vào đó để tìm ra bí mật của chiếc mới nhất đó. Nhưng trước đó Chiêm Húc vẫn chưa biết rằng Tiểu Bảo cũng tặng điện thoại cho cô Triển và Đại Bảo, cho nên hắn ta mới mạo hiểm lấy chiếc điện thoại này, đương nhiên là không hề biết được bí mật nào cả.”
Trầm mặc một lát, Lý Nhất Địch mới giải thích tiếp: “Hắn ta muốn uy hiếp Đại Bảo... hay nói chính xác, thực ra là hắn ta muốn bắt cóc Đại Bảo, đưa em ấy cùng đi. Khi hắn ta xuất hiện ở câu lạc bộ, thậm chí còn sắp xếp cả máy bay ở nóc nhà, chuyện này chúng ta vốn không thể ngờ tới, nếu không phải có sự cố ngoài ý muốn xảy ra thì có lẽ Đại Bảo đã bị đưa đi rồi.”
Chiêm Húc chỉ cần kéo chặt Yến Đại Bảo thì sẽ không một ai dám hành động khinh suất cả.
Bây giờ Lý Nhất Địch nghĩ lại cũng cảm thấy sợ, nếu như không có Cung Ngũ khi ấy thì liệu có phải Chiêm Húc đã có thể cứ thế đưa Đại Bảo đi dưới ánh mắt của tất cả mọi người ở đó hay không?
Nghĩ đến Cung Ngũ, Lý Nhất Địch cảm thấy cô gái đó cũng là một... bà chằn tương đối hiếm thấy.
Cánh cửa được đập xuống khi ấy vừa mạnh lại vừa chuẩn, làm khẩu súng trong tay Chiêm Húc rơi thẳng xuống đất.
Có lẽ cả đời này Chiêm Húc đã từng gặp qua vô số đối thủ, nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải một người hạ gục hắn ta một cách phô trương chỉ bằng một cánh cửa không hề mất sức như vậy.
Khi hành sự, rõ ràng Cung Ngũ cả gan làm loạn, làm xong còn kiểm tra cái lỗ trên cánh cửa, kiểm tra xong mới ngồi xuống khóc. Sau đó Lý Nhất Địch mới biết, cô kiểm tra xem cánh cửa bị đập có bị hư hỏng nghiêm trọng không, thực ra là muốn biết xem câu lạc bộ có bắt cô đền tiền làm hỏng cánh cửa đó không mà thôi.
Lý Nhất Địch ấn nút enter, nói: “Bây giờ xem ra thì tất cả mọi chuyện đều đã rõ ràng rồi. Chắc chắn là Chiêm Húc đã phát hiện ra điện thoại có hệ thống định vị, cho nên mới từ bỏ đối tượng nghiên cứu tốt như vậy, cháu nghĩ chắc chắn là hắn ta đã mang theo không ít dữ liệu tham khảo.”
Yến Hồi hừ lạnh, “Một chiếc điện thoại cũ nát, có gì đáng để nghiên cứu chứ...” Tuy ông ta cũng muốn trộm về, nhưng Yến Đại Bảo không vui. Hừ, nể tình con nhóc xấu xí đó vẫn còn có chút hữu dụng, cứ để cho con nhóc xấu xí đó chơi chiếc điện thoại kia vậy.
Lý Nhất Địch nghĩ, “Chiêm Húc dùng tên giả nhập cảnh, cho nên chắc chắn hắn ta sẽ không dùng tên cũ để xuất cảnh. Hắn ta có thân phận lớn, muốn ngăn chặn lại cũng có chút khó khăn, nhưng hắn ta đã bị thương, trong thời gian ngắn chắc chắn sẽ không dám quay lại, phía Đại Bảo cháu sẽ...”
“Cút!” Yến Hồi vừa nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, “Yến Đại Bảo của ông chưa đến lượt mày quản, ông tự bảo vệ được! Mày dám đưa người đến chỗ Yến Đại Bảo của ông thì ông sẽ chém đứt chân tay lũ chết tiệt đó!” Ông ta nhìn hai bên trái phải, tức giận móc một khẩu súng trong bình hoa bên cạnh ra nhắm vào Lý Nhất Địch, “Chỉ một súng của ông đây đã giết chết mày được rồi!”
Lý Nhất Địch thở dài, gật đầu, “Chú Yến mà coi trọng thì sao cháu dám nhiều chuyện chứ? Chú Yến yên tâm đi.”
Yến Hồi hừ lạnh, “Coi như mày biết điều!” Ông ta thu súng lại, lườm anh ta, “Còn không mau cút đi? Đừng tưởng là ông đây sẽ cho mày ở đây nhé, đừng có mơ!”
Lý Nhất Địch: “…”
Gặp phải một trưởng bối như vậy, đúng là... không còn gì để nói.
“Chú Yến, đầu đuôi mọi chuyện là như vậy, nếu dì Triển hỏi thì chú Yến giải thích cho dì ấy nghe. Cũng không còn sớm nữa, chú Yến nghỉ ngơi sớm đi.” Lý Nhất Địch cung kính rời khỏi thư phòng, “Cháu về đây.”
Đi ra đại sảnh, anh ta ngước lên nhìn trên tầng, chỉ có thể xoay người rời đi.