Công Tước

Chương 180: Tên trộm quyết không buông tha chiếc điện thoại (3)



Yến Hồi ở phía sau rung vai, cười điên cuồng, “Hừ hừ, muốn để ý đến Yến Đại Bảo của ông hả, đừng có hòng!”

Lúc này ở trong phòng Yến Đại Bảo đã ngủ say, Triển Tiểu Liên đóng cửa phòng lại, nhìn Yến Hồi đắc ý đứng trong phòng khách cười nham hiểm.

“Làm chuyện gì xấu hay sao mà cười ghê rợn vậy hả?”

Yến Hồi lập tức thu lại nụ cười trên mặt, “Ông không cười!”

Triển Tiểu Liên không thèm tranh luận vấn đề này, không nhìn thấy Lý Nhất Địch đâu liền hỏi, “Bánh Bao đâu rồi?”

Yến Hồi giơ tay vỗ bụng đáp: “Ăn rồi!”

Triển Tiểu Liên cảm thấy không thể nói chuyện được với tên thần kinh này, quay ngoắt đầu đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.

Yến Hồi nhìn thấy vậy, sợ bị nhốt ngoài cửa nên nhảy lên xông vào theo.

Đêm nay Cung Ngũ ngủ rất ngon, bởi vì cô đã tìm lại được điện thoại bảo bối rồi, tuy còn chưa lấy được về tay nhưng anh Bánh Bao đó của Yến Đại Bảo đã nói tìm thấy rồi thì chắc chắn sẽ không gạt cô.

Sáng hôm sau cô dậy sớm, hôm nay phải lên lớp, Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh đều phải đi làm, động tĩnh bên ngoài khiến cô tỉnh theo.

Khi đi ra ngoài phát hiện Nhạc Mỹ Giảo đang đánh răng, trên tay Bộ Sinh là bữa sáng vừa được mua về, Cung Ngũ biết mẹ cô lại không muốn nấu cơm nữa rồi. Buổi sáng nấu cơm còn không có thời gian tắm rửa, mùi dầu mỡ dính vào nên bà kiên quyết không làm, cho nên chỉ có thể để Bộ Sinh ra ngoài mua bữa sáng về ăn.

“Hôm nay trường con mở mít tinh động viên sinh viên chuẩn bị đi tập quân sự nên con phải đi sớm, nếu không sẽ không tìm được đội ngũ của lớp.”

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô, “Thế thì đi đánh răng rửa mặt nhanh đi còn ăn cơm.”

Cung Ngũ chạy đi đánh răng rửa mặt, bàn chải đánh răng nhanh chóng được đặt lên hàm răng, cô hít mũi, nói với Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ, mẹ không phải ra nước ngoài nữa à?”

Nhạc Mỹ Giảo tối sầm mặt nhìn cô: “Con tưởng là mẹ rảnh rỗi không có chuyện gì làm như con à?”

“Con không có chuyện gì làm á? Bình thường con phải đi học, thứ bảy chủ nhật còn đi làm thêm, con bận lắm đấy!”

“Con không được tiếp tục làm công việc đó nữa!” Nhạc Mỹ Giảo rửa sạch bàn chải đánh răng, lấy nước rửa mặt, “Con vừa gây ra chuyện, để người ta không tìm con báo thù theo cách cũ, sau này không được đi làm nữa.”

“Làm gì đến mức đấy? Còn báo thù gì nữa, có phải là phim truyền hình đâu, làm gì đáng lo đến thế đâu, cảnh sát đã hỏi rồi, không phải sợ đâu.”

Bộ Sinh ở bên ngoài nghe thấy, “Tiểu Ngũ, dù là chuyện gì cũng có thể có chuyện chẳng may xảy ra, cẩn thận vẫn hơn, mẹ em nói không sai, em đừng đi đến chỗ đó nữa.”

Cung Ngũ thầm trợn mắt, “Không được, con phải đi chứ, nếu không mỗi tuần sẽ bị tổn thất một khoản tiền, con đi làm thêm kiếm tiền, ngoan ngoãn hiểu chuyện vậy mà hai người lại không ủng hộ!”

“Vì chút tiền đó mà con không cần mạng sống nữa à?” Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng, “Sao tôi lại sinh ra một đứa con như thế này cơ chứ?”

Bộ Sinh liếc nhìn Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, nghe lời mẹ đi.”

Cung Ngũ phồng má không nói gì, Nhạc Mỹ Giảo càng tức giận hơn, “Câm rồi à?”

“Con biết rồi con biết rồi!” Cung Ngũ mất kiên nhẫn đáp, cô đồng ý là được chứ gì, còn có đi hay không lại là chuyện của cô, cô không tin mẹ cô lúc nào cũng theo sát cô giám sát được.

Nhạc Mỹ Giảo tìm một vòng vẫn không thấy mũ tắm đâu, nghĩ ra tối qua tắm xong mang vào phòng ngủ còn chưa mang ra, bà thò đầu ra nói, “Bộ Sinh, mang mũ tắm của tôi ở trong phòng ra đây.”

Bộ Sinh đang chia bữa sáng, nhận lệnh đứng lên đi lấy mũ tắm cho bà, tìm một vòng cuối cùng tìm thấy ở cuối giường. Anh khom người nhặt lên, ngước lên nhìn chiếc lọ nhỏ đã bị đổ ở phía chân giường, anh cầm lên, quét qua tên chiếc lọ, đọc qua một lượt phần mô tả thành phần và những điều cần chú ý khi sử dụng, bàn tay cầm chiếc bình chợt siết chặt lại.

Giọng Nhạc Mỹ Giảo lại vang lên: “Đã tìm thấy chưa?”

Bộ Sinh mím môi, đặt chiếc lọ vào chỗ cũ, lấy mũ tắm đi ra, “Tìm thấy rồi.”

Anh nhìn bà cười, đưa mũ tắm cho bà, “Ở dưới gối, tôi tìm mãi mới thấy.”

Nhạc Mỹ Giảo cầm lấy, nhanh chóng chụp lên đầu rồi bắt đầu đắp mặt nạ.

Bộ Sinh lại về cạnh bàn ăn, im lặng nhìn bát cháo trước mặt. Cung Ngũ đã rửa mặt xong, chạy đến ngước lên nhìn anh ta, “Bộ Sinh, anh làm gì vậy hả? Mới sáng ra đã ngơ ngẩn rồi.”

Bộ Sinh cười, đưa một bát cháo đến trước mặt cô, “Mau ăn đi, lát nữa tôi đưa em đến trường.”

Cung Ngũ ôm bát cháo, cầm một chiếc bánh bao, bắt đầu ăn. Nhạc Mỹ Giảo nằm trên sofa, lật xem tạp chí thời trang.

Chỉ có Bộ Sinh và Cung Ngũ đang ăn sáng, ăn xong Bộ Sinh muốn đưa Cung Ngũ về trường, nói qua với Nhạc Mỹ Giảo, bà không thèm ngẩng đầu lên nói: “Đi đi, đóng cửa vào.”

Khi đi xuống, Cung Ngũ nghi hoặc nhìn Bộ Sinh: “Mới sáng ra anh đã cãi nhau với mẹ tôi rồi à?”

Bộ Sinh cười: “Sao vậy?”

Cung Ngũ bĩu môi: “Tôi cảm thấy anh có tâm sự.”

Bộ Sinh thở dài, “Không có, tối qua tôi ngủ không ngon.”

Nghe vậy, Cung Ngũ liếc xéo nhìn anh ta, nói cũng đúng thôi. Tối qua phòng họ không biết lúc nào mới ngừng tiếng động lại, ngủ được mới là lạ đấy.

Bộ Sinh đưa cô đến cổng trường.

“Đi đi, tôi về trước đây, có chuyện gì nhớ gọi điện cho tôi đấy. Tìm được điện thoại rồi thì nhớ phải nhanh chóng đòi lại ở chỗ anh Lý kia đấy.”

Cung Ngũ gật đầu vẫy tay: “Bye bye!” Rồi cô chạy về phía trường học.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.