Khắp trường đều có sinh viên, đa số đều đang mặc trang phục tập quân sự trường phát, đang tập trung chạy dưới sân vận động. Cung Ngũ cất bước chạy về phía ký túc xá, nhìn thấy một bộ trang phục tập quân sự đặt trên giường, không phải là Lam Anh mà chính là An Hổ Phách nhận giúp cô. Cô nhanh chóng thay quần áo, đội mũ lên, còn không quên thoa kem chống nắng lên mặt, rồi chạy vèo ra sân vận động.
Nhìn mọi người đều ăn mặc như nhau, Cung Ngũ hoàn toàn không phân biệt được, cô chỉ có thể rụt cổ lại đi hỏi xem khoa tiếng Anh ở đâu, có một nam sinh nhiệt tình chỉ dẫn cho cô, nhưng cô hỏi mới biết cậu nhóc đó đã chỉ sai, đó có phải là khoa Tiếng Anh đâu cơ chứ. Rõ ràng đó là khoa Âm Nhạc.
Lần mò một lúc, cuối cùng cũng tìm được. Yến Đại Bảo đứng ở vị trí cuối hàng, kéo cô xuống: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ lúc này mới nhận ra Yến Đại Bảo, cô đánh giá một chút: “Yến Đại Bảo, sao cậu đến sớm thế?”
Yến Đại Bảo ưỡn ngực đắc ý: “Tớ chăm chỉ mà!”
Nói xong, cô tự mình cười hềnh hệch, rồi lén nói với Cung Ngũ: “Thực ra là vì tối qua Lam Anh gọi điện cho tớ nói là sáng nay trường hoạt động trước khi bắt đầu tập quân sự nên tớ ngủ sớm dậy sớm luôn, tớ thông minh chưa nào?”
Cung Ngũ nổi giận, “Vậy sao cậu không báo cho tớ biết hả?”
“Cậu còn chưa lấy lại được điện thoại, làm sao tớ thông báo cho cậu được? Tớ cũng đâu còn cách nào khác đâu? Tớ cũng không có số điện thoại của mẹ cậu mà.”
“Thế khi nào tớ mới lấy lại được điện thoại, cậu hỏi giúp tớ đi.”
Yến Đại Bảo bỗng cười gian xảo, “Ka ka ka, điện thoại của Tiểu Ngũ đang nằm trong túi xách của tớ!”
Cung Ngũ kinh ngạc: “Đâu rồi?”
“Ở trong túi xách của tớ ấy. Tớ không được mang ra đây vì không được mang theo điện thoại.”
Cung Ngũ hỏi: “Cậu cũng không mang điện thoại à?”
Yến Đại Bảo gật đầu, “Không được mang điện thoại, đương nhiên là tớ không mang rồi!”
Cung Ngũ chỉ vào một nam sinh đang cúi đầu chơi điện thoại đứng cách đó không xa, nói: “Vậy sao người đó lại được mang điện thoại?”
Yến Đại Bảo ngẩn người, “Trường quy định không nghiêm cũng không có ai kiểm tra, tại sao họ lại mang, tớ thì lại nghe lời như vậy, tớ giận rồi đấy!”
“Có giận cũng chẳng có tác dụng gì.” Cung Ngũ nhìn ánh mắt Yến Đại Bảo giống như kẻ ngốc, “Ngoan ngoãn nghe dạy dỗ đi.”
Yến Đại Bảo liếc nhìn phía trước, hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu nói xem, liệu sĩ quan huấn luyện được phân đến lớp chúng ta có đẹp trai không nhỉ?”
“Mấy anh lính đều là người bình thường, sao mà đẹp trai được chứ? Nghe nói sĩ quan huấn luyện thích nhất là khoa nghệ thuật, đặc biệt là mấy người học nhảy học hát, vừa xinh đẹp lại dáng chuẩn...”
Yến Đại Bảo giơ tay sờ mặt, rồi lại cúi đầu nhìn người mình, thầm thì: “Tớ thấy tớ cũng đẹp lắm mà.”
“Yến Đại Bảo không phải là tớ đả kích cậu đâu nhé, bây giờ cậu không được coi là đẹp...”
Yến Đại Bảo lập tức không phục, chống nạnh: “Tớ đẹp nhất!”
Giọng cô quá to, bỗng thu hút không ít ánh mắt tò mò của những người xung quanh.
Cung Ngũ cảm thấy mất mặt, nên nghiêm mặt lại không đáp, giả bộ như không quen biết Yến Đại Bảo.
Yến Đại Bảo nhéo má cô, hỏi tiếp, “Cậu thấy tớ không đẹp ở chỗ nào? Mặt tớ hơi mập chút thôi, nhưng mami tớ nói, đợi tớ hơn hai mươi tuổi... hoặc hai mươi mốt tuổi, dù sao thì đợi tớ lớn hơn một chút nữa mặt tớ sẽ không mập như vậy nữa...”
Cung Ngũ cảm thấy cô bé này hơi ngốc nghếch một chút, rất dễ dỗ dành. Bây giờ những người vừa thông minh lại xinh đẹp giống cô rất ít, đa số đều là những người xinh xắn nhưng đơn thuần như Yến Đại Bảo. Về vấn đề này Cung Ngũ cảm thấy rất hài lòng, quả nhiên là cảm giác mọi người đều say mình ta tỉnh táo này vô cùng tốt đẹp.
Bài diễn văn của lãnh đạo trường vừa dài vừa chán ngắt, đám học sinh nghe mà liên tục ngáp ngủ, nhưng vẫn không bỏ đi được.
Đợi mãi mới kết thúc hoạt động ngày đầu tiên, buổi chiều sĩ quan huấn luyện đến, ngày mai chính thức tập quân sự.
Cung Ngũ kéo Yến Đại Bảo chạy về ký túc xá, Yến Đại Bảo: “Tiểu Ngũ cậu vội chạy đi đầu thai đấy à?”
Cung Ngũ hét lớn: “Còn quan trọng hơn cả đầu thai ấy chứ. Tớ phải lấy lại điện thoại của tớ chứ, ngày nào tớ còn chưa cầm được điện thoại thì ngày hôm đó tớ thấy không thoải mái.”
Đi đến tòa nhà ký túc xá, Yến Đại Bảo bị cô kéo, nhìn trái nhìn phải một lát rồi lẩm bẩm, “Mấy người này to gan quá, sao lại có người không khóa cửa ký túc xá chứ?”
Cung Ngũ đáp: “Thì người ta về rồi chứ sao.”
Yến Đại Bảo không tin: “Chắc là hai chúng ta về sớm nhất ấy chứ.”
Còn chưa đến cửa phòng 303, Cung Ngũ đã có một dự cảm chẳng lành, cô nhớ rất rõ là cô đã khóa cửa rồi cơ mà. Không những là cửa phòng họ, hình như những cửa phòng khác đều đang nửa đóng nửa mở. Cung Ngũ buông tay Yến Đại Bảo ra, đẩy cửa, căn phòng vẫn rất ngăn nắp nhưng có thể nhìn ra giường đã bị lục tung lên, túi của Yến Đại Bảo bị ném dưới đất, khóa kéo bị mở ra.
Yến Đại Bảo vội chạy tới lục lọi trong túi, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không tìm thấy điện thoại đâu.
“Yến Đại Bảo, điện thoại đâu rồi?”
“Tiểu Ngũ, điện thoại của cậu mất rồi, điện thoại của tớ cũng mất rồi!”
Cung Ngũ ngửa mặt lên trời gào thét, “Đậu má, tên khốn kiếp nào dám trộm điện thoại của bà nữa thế hả!”
Kí túc xá nữ khoa tiếng Anh bị trộm tập thể!
Chỉ chốc lát đã làm kinh động đến phòng bảo vệ trường, mỗi phòng ký túc đều bị trộm càn quét, không chỉ có người bị mất điện thoại, còn có không ít người mất tiền mặt. Yến Đại Bảo ngốc nghếch lại nhiều tiền, tất cả tiền trong ví của cô đều bị trộm khoắng sạch, còn kẻ keo kẹt bủn xỉn như Cung Ngũ vốn sẵn đề phòng bọn trộm cắp nên dùng một chiếc ví tiền nhỏ không chiếm diện tích nhét chút tiền lẻ, còn lúc nào cũng mang theo bên mình.
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ quay sang nhìn nhau, đội bảo vệ trường đang phối hợp với phía cảnh sát để điều tra sự kiện bị trộm tập thể lần này.
Tên trộm điện thoại còn rất kén chọn, chỉ chọn smartphone, không thèm những loại như nắp gập, nắp trượt hay điện thoại kiểu cũ, lỗi thời. Ví dụ như điện thoại của An Hổ Phách là ông ngoại cô ấy để lại, là kiểu cũ, ném ngay trên giường cũng không bị mất.
An Hổ Phách trở thành đối tượng bị tập thể coi là kẻ địch, cô cẩn thận rụt cổ lại, trong tay ôm quả táo đang gặm dở, tiếng cắn táo cũng không dám quá to, bởi vì chỉ cần cô gây ra động tĩnh hơi mạnh một chút thôi thì ba người còn lại sẽ phẫn nộ trừng mắt nhìn cô, bởi vì điện thoại của Lam Anh cũng bị trộm mất rồi.
An Hổ Phách hít mũi, nói: “Chuyện đó…”
“Cậu đừng nói nữa!” Cung Ngũ tức giận, “Điện thoại của bọn tớ đều bị trộm mất rồi. Tại sao của cậu vẫn còn hả?”
An Hổ Phách nhún vai, uể oải nói: “Thời đại này rồi, ngay cả trộm cũng coi thường, hắn muốn trộm sao không trộm luôn một thể có phải không? Thật không coi ai ra gì mà.”
Rồi cô lại cắn trái táo rộp một cái, sau đó cẩn thận nhai kĩ.
Ánh mắt Yến Đại Bảo thẫn thờ, không ngờ điện thoại của cô cũng bị trộm mất, cả người uể oải, có muốn gọi điện thoại cho ba cũng hết cách.
Cung Ngũ thở dài: “Điện thoại của tôi... điện thoại của tôi ơi...”
Yến Đại Bảo cũng thở dài theo: “Điện thoại của tớ cũng mất rồi...”
Lam Anh nhìn hai cô hỏi: “Hai cậu có ai nhớ số điện thoại của nhà không? Gọi điện thoại cho người nhà báo tin đi.”
Cung Ngũ chép miệng nói: “Tớ không nhớ.”
Yến Đại Bảo đứng lên chạy ra bên ngoài, “Tớ nhớ số của mami.”
Cung Ngũ gọi Yến Đại Bảo lại, “Yến Đại Bảo cậu đi đâu thế?”
“Đi ra bên ngoài gọi điện thoại!”
Cung Ngũ cười gian tà, “Sao phải phiền phức thế làm gì?” Sau đó cô trề môi nhìn về phía An Hổ Phách, “Cậu ấy có bị mất điện thoại đâu.”
Yến Đại Bảo như bừng tỉnh, “Tiểu Ngũ, cậu thông minh quá đi!”
An Hổ Phách cảm thấy mình quá thảm, có phải là cô trộm điện thoại đâu, sao lại ức hiếp cô thế này?
Yến Đại Bảo gọi điện thoại cho Triển Tiểu Liên, suýt nữa thì khóc, “Mami, điện thoại của con cũng bị mất rồi, con để cùng với điện thoại của Tiểu Ngũ ở trong túi nên cả hai đều bị mất luôn.”
Triển Tiểu Liên kinh ngạc, “Con đeo túi bị người ta móc trộm à?”
“Con để trong phòng ký túc xá, bọn con tập quân sự không được mang điện thoại nên con không mang theo, đến lúc về đã bị ăn trộm mất. À đúng rồi… toàn bộ tòa nhà ký túc xá bọn con đều bị trộm!”
“Mami biết rồi.”
Bà cho người nói với Yến Hồi, rồi lại gọi điện cho Công Tước đại nhân đang ở Gaddles, sợ anh không liên lạc được với Yến Đại Bảo sẽ lo lắng: “Con trai, mami đây, điện thoại của Đại Bảo để cùng chỗ điện thoại của Tiểu Ngũ đều bị trộm mất rồi.”
Công Tước đại nhân trầm mặc một lúc mới nói: “Con biết rồi.”