Công Tước

Chương 186: Đôi mắt không nghe lời (4)



Mười phút sau, Cung Ngũ nhận được cuộc gọi quốc tế của Công Tước đại nhân. Cô căng thẳng cầm điện thoại, suy nghĩ có nên giả vờ không cầm điện thoại hay không, nhưng điện thoại cứ đổ chuông liên tục, An Hổ Phách ngồi phía sau bàn học xoay đầu lại hỏi: “Tiểu Ngũ, sao cậu không bắt máy đi?”

Cung Ngũ “Suỵt” cô ấy một tiếng, “Cậu lo đọc sách đi.” Sau đó lại nhìn chằm chằm vào điện thoại, do dự một hồi bắt máy.

Công Tước đại nhân gọi video đến.

Cung Ngũ nhìn vào gương mặt mỉm cười của Công Tước đại nhân trong màn hình trên tay.

“Tiểu Ngũ, chúc mừng em đã tìm thấy điện.”

Cung Ngũ vội vàng nói: “Là chú Yến - ba của Yến Đại Bảo tìm thấy. Anh Tiểu Bảo, là Yến Đại Bảo nói với anh sao?”

Công Tước đại nhân mỉm cười: “Là tôi nói với chú Yến vị trí điện thoại của em, định vị hiển thị đến trường em, đương nhiên tôi biết em đã lấy lại được điện thoại.”

Cung Ngũ chậc lưỡi, thì ra bên trong cũng có công lao của Công Tước đại nhân. Cô nhoẻn miệng cười nịnh bợ: “Anh Tiểu Bảo thật lợi hại.”

Công Tước đại nhân cười dịu dàng, hỏi cô: “Gần đây em học quân sự thấy thế nào? Có cơ hội luyện bắn súng không?”

Cung Ngũ cúi mặt xuống, “Đến sờ còn chẳng được sờ, sao có thể luyện được chứ. Nghe nói trước kia có học sinh dùng súng trong giờ quân sự làm người khác bị thương nên năm nay đã hủy phần luyện súng rồi. Mỗi ngày đều bắt bọn em luyện tập. Chân em, tay em, mặt em... ôi, nói tới là muốn khóc mà!”

“Có chuyện gì vui đáng để kể không?”

Lúc nói lời này, Công Tước đại nhân giơ tay đặt điện thoại vào một vị trí cố định, cầm lấy một tách cà phê uống một ngụm.

Đôi mắt Cung Ngũ không khống chế được mà liếc qua, tầm nhìn dừng lại trên tay của anh.

Cô cương quyết lắc đầu: “Không có! Ngoài chuyện tìm được điện thoại thì chẳng có chuyện gì vui cả!”

“Nghe Đại Bảo nói có một vị sĩ quan huấn luyện rất được mọi người yêu thích, Tiểu Ngũ giúp tôi trông chừng Đại Bảo, đừng để nó hồ đồ mà học theo người ta, biến thành cô gái mê trai thì phải làm sao?”

Cung Ngũ chột dạ, vội vàng nói: “Anh Tiểu Bảo yên tâm đi, em nhất định sẽ trông chừng Yến Đại Bảo, sẽ không để cậu ấy bị người ta lừa đâu. Thật ra sĩ quan huấn luyện đó trông cũng bình thường, nghe mọi người nói nhìn hơi giống một ca sĩ Hàn Quốc nổi tiếng nào đó, em cũng chưa từng gặp qua, em thấy vẫn không đẹp bằng anh trai em...”

Tay cầm tách cà phê của Công Tước đại nhân khựng lại, sau đó anh để xuống, hai tay đan vào nhau chống cằm, cười híp mắt nhìn Cung Ngũ nói: “Ồ? Thế sao?”

Bây giờ hai bàn tay anh đang hiện rõ mồn một trước mắt Cung Ngũ, cũng là tư thế để ngắm tay tốt nhất. Ngón tay anh dài, vì đan vào nhau nên đốt ngón tay hơi trắng, đôi bàn tay khiến tim gan Cung Ngũ đập thình thịch đến nỗi hoa mắt chóng mặt, suýt chút ngã xuống giường không dậy nổi

Cung Ngũ nuốt nước bọt ừng ực, cười gượng: “Hahaha, em không có lấy anh Tiểu Bảo ra so sánh, nếu so sánh với anh Tiểu Bảo thì thầy ấy xách dẹp chạy theo cũng không kịp, vẫn là anh Tiểu Bảo đẹp trai nhất, hahaha.”

“Cảm ơn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”

Cung Ngũ cười ngây ngô: “Hahaha...”

Đợi đến khi cúp máy, Cung Ngũ mới nhớ lại. Ơ, Công Tước đại nhân muốn cố gắng làm gì? Cô có chút vui mừng, lẽ nào Công Tước đại nhân còn có cách khiến tay anh ngày càng đẹp hơn sao?

Ôi chao, thật là kích động nha!

An Hổ Phách nhìn cô giống như người bị bệnh thần kinh, cẩn thận hỏi: “Tiểu Ngũ, có phải cậu có chỗ nào không khỏe không?”

Cung Ngũ trừng mắt, “Tớ vẫn khỏe mà. Yến Đại Bảo đâu?”

“Lúc nãy nhìn thấy cậu ấy đứng ngoài cửa nói chuyện với Tần Tiểu Ngư, hình như đang có ý định mua kem chống nắng...”

An Hổ Phách còn nói xong, Cung Ngũ đã trèo xuống giường, “Ôi trời, Tần Tiểu Ngư chỉ xem Yến Đại Bảo như một con gà để kiếm tiền thôi. Tớ phải đi xem sao, không thể để Yến Đại Bảo lại bị lừa mua đồ nữa.”

Cô vội vàng chạy ra cửa, Yến Đại Bảo đã ôm một đống đồ trở về, “Tiểu Ngũ, tớ đã mua được vũ khí chống nắng rồi!”

Cung Ngũ đứng hình, mặt mí giật: “Mua nhanh vậy à?”

Cô nắm lấy tay Yến Đại Bảo: “Cậu nói đi, cậu trả tiền chưa?”

Yến Đại Bảo chớp mắt, “Trả rồi!”

Cung Ngũ muốn thổ huyết, “Cậu lại mua...”

Yến Đại Bảo vội vàng cầm một hộp nhỏ lên cho Cung Ngũ xem, “Tiểu Ngũ cậu xem, Tần Tiểu Ngư nói thứ này thoa lên mặt sẽ không bị đen, rẻ hơn kem chống nắng của mami tớ nhiều đấy!”

“Cậu có nghe qua câu, đồ rẻ là hàng dỏm không?”

“Cậu thì biết gì? Chuyên gia trên tivi nói mỹ phẩm rất rất đắt và mỹ phẩm rất rất rẻ đều dùng nguyên liệu giống nhau.”

Cung Ngũ phát điên, “Có giống nhau hay không tớ không biết, nhưng dù có giống nhau thì ít nhất mỹ phẩm đắt tiền sẽ đạt tiêu chuẩn y tế đúng không? Ít nhất thì sẽ không được đóng gói trong nhà xưởng nhỏ, ít nhất sẽ chẳng cần nghi ngờ người ta có dùng hũ nhựa độc để làm bình chứa hay không đúng không? Ít nhất cũng được nhà nước kiểm định đúng không? Dù sử dụng có vấn đề gì thì cũng tìm được nguồn gốc để đòi bồi thường. Nếu sản xuất trong nhà xưởng nhỏ, khi thật sự xảy ra chuyện người ta sẽ không bồi thường cho cậu đâu, làm ầm lên càng to thì đến nhà xưởng người ta cũng không cần mà trực tiếp chạy mất, cậu có hiểu không? Ôi mẹ ơi, tớ thật sự phục cậu rồi Yến Đại Bảo, cậu định làm tớ tức chết có đúng không?”

Yến Đại Bảo nheo mắt: “Tần Tiểu Ngư nói những thứ này rất an toàn. Cậu ấy đã dùng rồi, tớ thấy da cậu ấy rất đẹp mà!”

“Yến Đại Bảo này, da của mỗi người là khác nhau, cậu xem mẹ tớ đấy, mẹ tớ bằng tuổi với dì hàng xóm nhà đối diện, nhưng mẹ tớ đứng cùng dì ấy lại giống con gái dì ấy cậu hiểu không? Bọn họ dùng mỹ phẩm giống nhau, dì ấy thấy mẹ tớ chăm sóc da tốt thì học theo mẹ tớ, nhịn ăn nhịn tiêu để mua mỹ phẩm. Món đồ gì cũng dùng giống mẹ tớ, dùng bao năm qua nhưng mẹ tớ càng dùng càng trẻ, còn dì ấy thì từ trẻ trung xinh đẹp giờ đến tuổi đã biến thành bà dì mập lùn.” Cô vỗ vai Yến Đại Bảo, “Mấy thứ này của cậu không được thoa lên mặt, lỡ hỏng da mặt thì xong luôn. Thật sự không được rồi, phải để Lam Anh mang về để chị cậu ấy kiểm tra xem sao.”

Lam Anh bước vào cửa: “Đại Bảo lại mua đồ à?”

Gương mặt hào hứng của Yến Đại Bảo đã sụp đổ hoàn toàn, “Nhưng tớ mua hết rồi.”

Lam Anh cầm lên xem, nói: “Vậy thì thoa lên tay chân gì đó đi, những thứ thoa lên mặt phải cẩn thận một chút.”

Yến Đại Bảo thở dài: “Lẽ nào tớ lại bị Tần Tiểu Ngư lừa rồi?”

Cung Ngũ, “Thật là dễ bị lừa!”

Yến Đại Bảo không nói gì. Một đống chai lọ trước mặt đều là kem chống nắng. Cô ấy đúng là kẻ ngốc tiêu tiền điển hình mà.

Buổi tối, cô lấy điện thoại gọi cho Nhạc Mỹ Giảo, trong lòng cầu nguyện mẹ cô tuyệt đối đừng ra nước ngoài nữa. Cô muốn báo cho bà một tiếng là mình đã lấy điện thoại về được rồi, nhân tiện hỏi xem bà đang ở đâu, tuyệt đối không định nói quá một phút.

“Alo?” Giọng của Nhạc Mỹ Giảo lười biếng, “Tiểu Ngũ, điện thoại tìm được rồi à?”

“Tìm được rồi, mẹ sắp ra nước ngoài nữa sao?”

“Sáng mai sẽ bay. Tìm lại được thì tốt, lần sau phải giữ cho kĩ, món đồ to như vậy sao lại làm mất chứ?”

Cung Ngũ: “...”

Cô cũng đâu có muốn, nhưng kẻ trộm cứ dòm ngó điện thoại của cô, cô không biết phải làm sao: “Ngày mai con còn phải học quân sự, không tiễn mẹ được.”

“Mẹ không cần con tiễn, con cứ làm chuyện của con đi.” Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy không yên tâm, “Công việc đó của con đừng làm nữa, có nghe hay không?”

“Con biết rồi.”

“Để mẹ phát hiện con vẫn còn chạy đến chỗ đó, trở về mẹ nhất định sẽ đánh gãy chân con. Cúp máy đây!”

Nói xong bà để điện thoại sang một bên, “Đứa trẻ này thật khiến người ta lo lắng!”

Bộ Sinh tay cầm ly nước đứng trước cửa, uống hai ngụm, mỉm cười: “Tiểu Ngũ rất có tính độc lập, con bé sẽ không khiến em phải lo lắng nhiều đâu.” Anh ta cầm ly nước đưa đến trước mặt bà, “Uống nước không?”

Nhạc Mỹ Giảo cầm lấy uống hai ngụm rồi đưa lại cho anh ta: “Không lo lắng nhiều? Tôi lo lắng cho nó hết rồi mà...”

Bộ Sinh đặt ly nước lên bàn, tháo thắt lưng đồ ngủ vứt xuống đất, bước tới đè bà xuống, “Tiểu Ngũ thông minh như vậy, em không cần lo lắng, đó không phải là điều em đã nói sao? Nào, đừng lo lắng cho con bé nữa, chuyên tâm làm chuyện của chúng ta đi.”

Nhạc Mỹ Giảo giơ tay đẩy anh ta ra: “Mai tôi còn phải bay nữa.”

Bộ Sinh mỉm cười, nói: “Không ảnh hưởng gì đâu, tôi tiễn em.” Anh ta đè lên người bà, nhìn vào mắt bà, nói: “Nhà anh vẫn luôn thúc giục, Mỹ Giảo, chúng ta nhanh chóng sinh con có được không?”

Nhạc Mỹ Giảo rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Nếu mang thai thì tôi sinh, không mang thai thì tôi cũng hết cách.”

Bộ Sinh gật đầu: “Được, nếu mang thai thì sinh, nếu không thể mang thai thì tôi sẽ bế một đứa về nhà, tốt nhất là tìm đúng nhóm máu, như vậy thì mấy ông bà ở nhà sẽ không nghi ngờ gì...”

“Bộ Sinh!” Nhạc Mỹ Giảo ngước mắt lên, “Cậu tìm người khác sinh đi.”

Bộ Sinh nghiêng người nằm sang bên cạnh bà, anh ta trầm ngâm một hồi, hỏi: “Tại sao?”

Nhạc Mỹ Giảo mím môi, “Tôi không có ý định sinh con nữa. Cậu tìm người khác sinh đi.”

Tay của Bộ Sinh để trên eo bà nắm chặt lại, sau đó từ từ thả lỏng, anh ta mỉm cười: “Tôi yêu em, em lại muốn tôi tìm người phụ nữ khác để sinh con?”

“Đó là tự do của cậu...”

“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh cất cao giọng, nhưng sau đó anh ta lại hạ thấp giọng, mỉm cười bất đắc dĩ, nói: “Tôi biết em sẽ nói vậy mà. Tôi không nên cưỡng cầu, còn về chuyện tìm người khác sinh con, giống như em nói, đó là tự do của tôi. Tôi chỉ có một điều kiện, nếu lỡ mang thai rồi thì sinh nó ra có được không?”

Nhạc Mỹ Giảo vẫn định nói, Bộ Sinh giơ tay chạm vào môi bà: “Đừng nói nữa, ngày mai em phải bay ra nước ngoài, tôi không muốn cãi nhau với em, tôi chỉ có một yêu cầu duy nhất, nếu mang thai thì sẽ sinh, được không?”

Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày, Bộ Sinh nhìn bà chằm chằm, “Hứa với tôi đi Mỹ Giảo, để báo đáp cho em, tôi sẽ làm tất cả mọi thứ cho Tiểu Ngũ. Hoặc là thêm cả tương lai của Ngôn Đình, người em quan tâm nhất chính là hai anh em chúng, tôi đảm bảo cho tương lai của bọn chúng. Em cho tôi một đứa con, nếu em không muốn nuôi thì tôi sẽ nuôi, tôi chỉ cần đứa con đó do em sinh thôi.”

Nhạc Mỹ Giảo ngẩn ra, nhíu chặt mày, một lúc sau, trước ánh nhìn chăm chú của Bộ Sinh, bà gật đầu, “Ừ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.