Công Tước

Chương 187: Đôi mắt không nghe lời (5)



Nhưng ngày hôm sau, sau khi tiễn Nhạc Mỹ Giảo xong, Bộ Sinh phát hiện lọ thuốc dưới chân giường đã mất đi hai viên.

Anh ta ngồi thẫn thờ, mỉm cười mỉa mai bản thân, sau đó để hộp thuốc trở lại. Phụ nữ được trời phú cho khả năng diễn xuất, anh ta suýt chút nữa đã tin lời bà nói.

Dối trá!

Nhà họ Cung, Cung Truyền Thế đột nhiên cho người gọi Cung Tứ đến phòng làm việc. Cung Tứ suy nghĩ, cảm thấy bản thân gần đây chẳng làm chuyện gì sai nên thản nhiên đến.

“Ba.”

Cung Truyền Thế ngồi trên ghế sau bàn làm việc, nhìn thấy anh đi vào thì chỉ vào ghế đối diện, nói: “Ngồi đi, ba nói chuyện với con một chút.”

Cung Tứ ngồi xuống đối diện ông ta, “Ba có chuyện gì cứ nói đi, con xin nghe.”

Cung Truyền Thế gật đầu, hỏi: “Ngôn Đình, con cảm thấy con người Bộ Sinh thế nào?”

Cung Tứ ngẩn ra, đang yên lành sao tự nhiên bảo anh đánh giá Bộ Sinh làm gì? Ấn tượng của anh đối với Bộ Sinh chẳng tốt cũng chẳng xấu, dù sao anh ta đối với Tiểu Ngũ cũng không tệ. Nhưng chuyện anh ta và Cung Ngôn Thanh làm ra khiến trong lòng Cung Tứ cảm thấy rất khinh bỉ, bảo anh đánh Bộ Sinh, thật sự là đang làm khó anh mà.

Nhưng bỏ qua phẩm chất con người của Bộ Sinh thì khách quan mà nói anh ta chắc chắn là người có năng lực, nếu không thì không thể trong khoảng thời gian ngắn đưa sự nghiệp của Bộ thị phát triển lên một tầm cao mới, nhiều lần trở thành doanh nghiệp tinh anh ở Thanh Thành. Báo cáo tài chính kinh tế của Thanh Thành trực tiếp bầu chọn Bộ Sinh là một trong những nhân tài lãnh đạo mới xuất hiện có tầm nhìn xa và quyết đoán ở Thanh Thành những năm gần đây, và đánh giá giá trị bản thân Bộ Sinh hơn trăm triệu.

Cung Tứ suy nghĩ rồi nói: “Bộ Sinh là một người rất có năng lực.”

Cung Truyền Thế gật đầu, “Đúng, ba cũng nghĩ vậy. Con có thể khách quan đánh giá cậu ta, ba rất vui. Ngôn Đình, hôm qua Bộ Sinh tìm ba hỏi về chuyện của con, cậu ta nói có một hạng mục tổ chức tiệc đang thiếu người tin cậy, hi vọng con có thể tiếp nhận hạng mục đó...”

Cung Tứ vội cắt lời: “Ba, con... con đâu có kinh nghiệm!”

Cung Truyền Thế giơ tay ra hiệu, ngắt lời anh, “Ba biết, ba cũng nói như vậy. Nhưng Bộ Sinh nói cậu ta không phải muốn con đến chỗ cậu ta làm việc mà là tạm thời đảm nhiệm vị trí đó. Những người cậu ta có thể dùng thì đều có nhiệm vụ riêng rồi, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy con là người thích hợp nhất. Hơn nữa, dù sao cậu ta cũng mắc nợ Tiểu Ngũ, cứ xem như là bù đắp cho Tiểu Ngũ. Cậu ta không cần con có kinh nghiệm, cậu ta chỉ cần một người giúp cậu ta quản lý là được. Người đó phải chính trực, phải trụ được trước sự cám dỗ của đồng tiền và những phương diện khác, còn phải là con nhà thế gia, gia thế sau lưng phải hùng hậu để khi tổ chức tiệc sẽ không bị làm khó. Thứ cậu ta quan tâm là chất lượng của hạng mục này nên cảm thấy con thích hợp đảm nhiệm công việc này, còn về kinh nghiệm, cậu ta sẽ phái một số người có kinh nhiệm đến giúp đỡ con.”

Cung Tứ cảm thấy đây là bánh ngon từ trên trời rớt xuống, anh có tài cán gì mà có thể khiến Bộ Sinh đích thân mở miệng nhờ vả? Phải biết rằng Thanh Thành có bao nhiêu nhân tài muốn giúp sức cho Bộ Sinh?

Cung Tứ vừa căng thẳng vừa hào hứng, vừa kích động lại vừa lo lắng, nhưng anh không thể biểu hiện ra, như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy anh không vững vàng.

Tuy vừa ra trường chưa bao lâu nhưng Cung Tứ tỏ ra rất trưởng thành, khiến người ta nghĩ rằng anh rất chín chắn và chững chạc. Rõ ràng chiêu này rất có tác dụng với Cung Truyền Thế. Ông ta cho rằng khoe khoang khoác lác như Cung Ngũ là kiểu trẻ con, là người lớn thì phải chững chạc, chín chắn, tuổi còn trẻ cũng phải già dặn.

“Cơ hội lần này rất hiếm có, ba không ngờ Bộ Sinh lại đột nhiên mời đích danh con đảm nhiệm.” Cung Truyền Thế hiểu rõ vị trí của Cung Tứ ở công ty có hay không cũng được. Mà công ty gần đây lại chẳng có gì tiến triển, anh có rất ít cơ hội rèn luyện, kinh nghiệm lại không đủ, chỉ sợ suốt thời gian dài sẽ giậm chân tại chỗ. Bây giờ có cơ hội bày ra trước mắt như vậy, sao lại không để anh đi rèn luyện được?

Huống hồ Bộ Sinh còn trả lương cao, Cung Tứ hiện giờ không có lương, những thứ anh dùng và ăn bây giờ đều là của nhà họ Cung, mỗi tháng đều chỉ nhận chút tiền tiêu vặt mà thôi.

“Ngôn Đình, con tự cảm thấy mình có thể đảm nhiệm không?”

Cung Tứ có chút căng thẳng, “Con không đủ kinh nghiệm nhưng con sẵn lòng học hỏi, nếu con thật sự đến đó, con nhất định sẽ chăm chỉ học hỏi ngay từ đầu.”

Cung Truyền Thế hài lòng gật đầu. Thật ra khi Bộ Sinh vừa đề nghị thì ông ta đã thương lượng với Bộ Sinh, hi vọng có thể để Cung Ngôn Giang đến đó. Cung Ngôn Giang có kinh nghiệm quản lý, làm việc sẽ khéo léo hơn phù hợp với yêu cầu của Bộ Sinh hơn. Nhưng Bộ Sinh một mực từ chối, đáp án của anh ta là Cung Ngôn Đình mới là người anh trai mà Tiểu Ngũ thích.

Nói trắng ra thì Cung Ngôn Đình được lợi là vì mối quan hệ với Tiểu Ngũ.

Suy nghĩ như vậy, Cung Truyền Thế lại cảm thấy kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc. Ban đầu Ngôn Đình nóng lòng, xông ra chịu bị cắt ngón tay thay cho Tiểu Ngũ, kết quả khiến cho Tiểu Ngũ gần gũi với anh hơn người khác, đến cả Bộ Sinh cũng nhìn anh bằng cặp mắt khác.

Dù sao thì Cung Ngôn Giang hay là Cung Ngôn Đình đều là con trai của ông ta, Cung Truyền Thế vốn cũng chẳng thiên vị. Ban đầu khi Bộ Sinh đưa ra đề nghị, ông ta cảm thấy Cung Ngôn Giang thích hợp hơn, nếu Bộ Sinh đã chỉ đích danh muốn Cung Ngôn Đình vậy thì cứ để Cung Ngôn Đình đi.

Thời gian nhậm chức của Cung Ngôn Đình phụ thuộc vào thời gian của hạng mục này, Cung Ngôn Đình nhận công việc này chắc chắn sẽ đi đến công ty Bộ Sinh làm khá lâu vì hạng mục mà Bộ Sinh nhận đương nhiên không phải là hạng mục nhỏ. Cung Ngôn Đình cảm thấy chỉ trong chớp mắt cả người mình đều tràn đầy phấn chấn, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh trước mặt Cung Truyền Thế.

“Nếu con đã không có ý kiến vậy cứ quyết định như vậy đi, ba sẽ nói với Bộ Sinh một tiếng, con đợi cậu ta sắp xếp.”

Cung Tứ gật đầu: “Cảm ơn ba, con đi làm việc trước đây.”

“Đi đi.”

Cung Tứ ra khỏi phòng làm việc của Cung Truyền Thế, thật sự muốn nhảy nhót vài vòng, nhưng đáng tiếc anh phải duy trì sự bình tĩnh của con thứ tư nhà họ Cung nên đành kìm nén sự kích động, bình thản đi về phòng của mình.

Vì Cung Truyền Thế nhắc đến chuyện có liên quan đến Cung Ngũ nên Cung Tứ nhân lúc nghỉ ngơi, cố tình gọi điện thoại cho Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ!”

“Anh Tư?” Cung Ngũ cảm thấy lạ: “Sao nhớ tới mà gọi cho em thế?”

“Có một tin tốt em muốn nghe không?”

“Tin tốt của ai?”

“Anh Tư em chứ ai.”

“Anh Tư phát tài rồi hả?”

“Sớm nay ba tìm anh, nói Bộ Sinh đột nhiên tìm ông ấy thương lượng, hi vọng anh có thể tiếp nhận một hạng mục, lương rất cao. Tiểu Ngũ, cuối cùng anh cũng không cần làm công việc văn phòng nữa rồi, cuối cùng anh cũng có thể làm chuyện thực tế rồi!”

“Hả? Vậy thì tốt quá rồi, chúc mừng anh Tư nha!”

Cô cũng không hiểu sự khác biệt giữa văn phòng và thực tế là gì, nhưng cô thấy mỗi câu nói của Cung Tứ đều mang theo sự hưng phấn, thế là cô chúc mừng anh.

“Cảm ơn Tiểu Ngũ, anh chỉ muốn báo cho em biết, không làm phiền em nghỉ ngơi nữa. Em cũng phải cố lên nha!”

Cung Ngũ nhìn điện thoại bị cúp ngang, chép miệng lẩm bẩm: “Em cũng cố lên? Nhiệm vụ của em bây giờ là học tốt tiếng Anh, luyện tốt khẩu ngữ, dứt khoát không thi lại! Sáu mươi điểm vạn tuế...”

Yến Đại Bảo âm thầm ló đầu ra nhắc nhở: “Cậu còn có nhiệm vụ cua anh tớ.” Nói xong lại rụt đầu về.

“Yến Đại Bảo, cậu có thù hận gì với anh cậu sao? Ngày nào cũng giật giây tớ không ngủ với anh cậu thì cua anh cậu, anh cậu không được cậu chào đón vậy sao?”

“Tớ phải tìm một chị dâu ngốc, như vậy mới có thể nhanh chóng sinh ra bé cưng để tớ ức hiếp. Tiểu Ngũ, tớ cảm thấy cậu hơi ngốc.”

Cung Ngũ: “...”

Có thể tiếp tục làm bạn tốt hay không? Cô có ngốc đâu?

Khi Cung Ngũ đang khí thế hừng hực học quân sự, chuẩn bị cuối tuần nghiệm binh thì Cung Ngôn Thanh cũng đang bừng bừng khí thế chuẩn bị kế hoạch sinh con.

Năng lực của một mình cô ta có hạn, nhưng sau lưng cô ta còn có Cung Ngôn Bồng.

Không biết Cung Ngôn Bồng lấy từ đâu một lọ thuốc giao cho Cung Ngôn Thanh: “Thứ này uống vào hay ngửi vào đều không có mùi vị gì, có thể tìm cơ hội bỏ vào nước cho Bộ Sinh uống, anh ta bất tỉnh nhân sự, em muốn làm thế nào thì làm.”

Tay của Cung Ngôn Thanh hơi run, cô ta lo lắng nhìn Cung Ngôn Bồng: “Có tác dụng phụ gì không? Có ảnh hưởng gì đến cơ thể anh ấy không?”

Cung Ngôn Bồng tỏ thái độ để cô ta an tâm: “Đây là thứ mà một người anh em của anh dùng để đối phó với phụ nữ, nếu có tác dụng phụ gì thì anh ấy có thể dùng đến bây giờ sao? Anh ấy nói trước kia có một người phụ nữ nhìn trúng một người đàn ông, cô ta dùng thứ này để đối phó với anh ta, hiện giờ con cái chạy đầy nhà.”

Cung Ngôn Thanh do dự, cô ta chau mày: “Nếu Bộ Sinh biết được, nhất định sẽ tức giận.”

“Nếu em có thai rồi, anh ta tức giận thì làm được gì? Rõ ràng bây giờ anh ta đang chơi đùa em, em còn không tính toán tương lai cho mình, ở đấy đợi anh ta đá à?”

Cung Ngôn Thanh cắn môi dưới, suy nghĩ rồi nói: “Anh Cả, nếu không thành công, Bộ Sinh nhất định sẽ không bỏ qua cho em...”

“Yên tâm, một người anh em của anh vài ngày nữa sẽ kết hôn, Bộ Sinh cũng được mời. Anh sẽ nghĩ cách lấy cho em một tấm thiệp mời, tạo cơ hội cho em. Còn chuyện của em là dũng cảm mạnh bạo mà làm theo kế hoạch ban đầu là được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.