Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Cung Ngũ như thường lệ học tiếng Anh với Công Tước đại nhân. Bây giờ cô đã chủ động tích cực hơn nhiều, cảm thấy trong lòng mình có điều gì muốn nói cũng có thể nói ra được, khác với lúc mới đầu cứ băn khoăn do dự mãi.
Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo, em thấy hôm nay gặp được một chuyện rất thú vị, em kể cho anh nghe nhé. Ở ký túc xá khoa nghệ thuật có người xếp hoa tươi thành hình trái tim theo đuổi một nữ sinh, nữ sinh đó lại đi đồng ý chứ, ngốc nghếch quá đi!]
Công Tước đại nhân: [Nếu là Tiểu Ngũ thì phải thế nào em mới đồng ý?]
Cung Ngũ: [Đương nhiên là phải xếp bằng tiền rồi! Dùng tiền để xếp một hình trái tim to thật to, lấy tiền đủ các màu thì em càng thích.]
Công Tước đại nhân trả lời, giọng điệu nhuộm ý cười: [Tôi cũng cảm thấy ý tưởng này rất sáng tạo, tốt hơn nhiều so với hoa tươi.]
Cung Ngũ: [Đúng vậy đúng vậy, cho nên em mới thấy lạ là sao nữ sinh kia lại đồng ý. Hoa tươi thì có tác dụng gì chứ, vứt đi là khô héo, chi bằng cứ để cho nó lớn có phải không. Còn không thực tế bằng tặng tiền.]
Công Tước đại nhân: [Đúng, có tiền có thể có được bất cứ thứ gì. Tiểu Ngũ thông minh lắm!]
Cung Ngũ đắc ý: [Em sinh ra đã thông minh rồi. À đúng rồi anh Tiểu Bảo này, số người nói muốn Yến Đại Bảo làm bạn gái của họ ít đi rồi, bởi vì Yến Đại Bảo nói với họ là họ không đẹp trai, cô ấy không thích.]
Công Tước đại nhân: [Đại Bảo làm rất tốt, Tiểu Ngũ vừa xinh đẹp lại thông minh, chắc chắn là sẽ còn làm tốt hơn cả Đại Bảo.]
Cung Ngũ: Ẹc…
Cô gãi đầu, cuộc trò chuyện hình như đi hơi lệch hướng rồi thì phải, Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, cuối cùng quyết định thay đổi chủ đề: [Hôm nay em ăn no quá, em phải đi nghỉ chút đây, bye bye anh Tiểu Bảo.]
Công Tước đại nhân không trả lời.
Cung Ngũ đợi một lúc, Công Tước đại nhân vẫn không trả lời.
Cung Ngũ: “…”
Chẳng lẽ là bởi vì cô không trả lời trực tiếp câu hỏi của Công Tước đại nhân cho nên anh ấy giận rồi sao?
Không ngờ là Công Tước đại nhân trông có vẻ rộng lượng như vậy mà cũng có lúc nhỏ nhen thế này đấy!
Phải làm sao đây?
Không thể tuyệt đường học tiếng Anh của cô sau này được!
Nghĩ vậy, Cung Ngũ vội vàng bồi thêm một câu: [Anh Tiểu Bảo, bỗng nhiên em lại thấy không no lắm nữa.]
Công Tước đại nhân lại trả lời: [Vậy thì được.]
Tại sao lại lạnh lùng như vậy chứ? Chẳng lẽ cô phải tiếp tục đề tài lúc nãy à?
Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo, thực ra hôm qua em cũng được một nam sinh mời. Em đi ăn ké bữa cơm, em còn đưa Yến Đại Bảo đi cùng nữa.]
Công Tước đại nhân: [Ờ.]
Ờ là sao? Tại sao lại chỉ phát ra một âm thanh như vậy thôi? Chẳng lẽ vẫn còn giận nữa à? Hay là còn giận hơn nữa?
Cung Ngũ gãi đầu, hít sâu một hơi: [Anh Tiểu Bảo, anh nói xem em làm vậy có phải là không tốt không? Em có cần sửa chữa không?]
Công Tước đại nhân: [Ừm, không tốt lắm. Dù sao thì Tiểu Ngũ cũng là một cô gái xinh đẹp, sẽ khiến cho nhiều người hiểu lầm. Ví dụ như đối phương sẽ cảm thấy Tiểu Ngũ đang có ý tiếp nhận cậu ta, nếu đến cuối cùng Tiểu Ngũ từ chối thì sẽ kích thích tâm lý báo thù của họ. Tuy tỷ lệ không cao nhưng cũng không có nghĩa là không có, Tiểu Ngũ muốn mình có thêm một kẻ địch hay sao?]
Câu này Công Tước đại nhân nói quá dài, Cung Ngũ chỉ nghe hiểu được hai câu là anh đang khen mình, liền vội vàng xem phần dịch nghĩa mới hiểu được câu sau có ý gì.
[Em không muốn có người thù địch mình, em sẽ sửa.]
Công Tước đại nhân: [Tiểu Ngũ, em thích ăn gì? Một thời gian nữa có lẽ tôi sẽ về Thanh Thành, đến lúc đó sẽ đưa Tiểu Ngũ đi ăn đồ ăn ngon, để cảm ơn Tiểu Ngũ đã chăm sóc cho Đại Bảo bao lâu nay, em thấy sao?]
Cung Ngũ: [Cảm ơn anh Tiểu Bảo, em sẽ ăn thật nhiều thật nhiều đồ ăn ngon!]
Công Tước đại nhân: [Được chứ, Tiểu Ngũ có thể chọn đồ ăn trước, đợi tôi về sẽ đưa em đi ăn.]
Lần này coi như là cuộc trò chuyện đã kết thúc trong hòa bình, Cung Ngũ thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài. Bỗng nhiên cô cảm thấy nói chuyện với Công Tước đại nhân thôi cũng thấy mệt mỏi, anh ấy làm vậy là giận dỗi với cô sao? Có phải không nhỉ?
Cất điện thoại đi, Cung Ngũ vội vàng chạy về phòng, “Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo, tớ hỏi cậu chuyện này.”
“Chuyện gì?”
“Anh cậu có hay giận dỗi không?”
“Anh tớ là người dịu dàng nhất trên thế giới này. Anh ấy chưa bao giờ tức giận.”
Cung Ngũ mím môi, nghĩ ngợi một lúc rồi lại hỏi tiếp: “Vậy có khi nào anh cậu đột nhiên không nói chuyện với cậu nữa không? Hoặc là nói chuyện đột nhiên lạnh lùng hẳn đi ấy?”
“Vốn dĩ anh tớ đã không thích nói chuyện rồi!”
Cung Ngũ vỗ vai Yến Đại Bảo, nhíu mày đi thẳng, vẻ mặt ảo não.
Chẳng là ảo giác của cô sao? Vừa rồi chẳng lẽ chỉ là biểu hiện Công Tước đại nhân không nói chuyện thôi hay sao? Nhưng tại sao cô lại cảm giác rất giống như anh ấy đang tức giận? Hay là bởi vì Yến Đại Bảo là em gái, còn cô là người ngoài cho nên bị đối xử khác nhau, hay là cô không hiểu con người Công Tước đại nhân?
Trời ạ, cảm giác vi diệu này thực sự khiến trái tim nhỏ bé của Cung Ngũ thấy vô cùng khó chịu, tại sao lại thế chứ? Tại sao cô lại cảm thấy như là vừa rồi Công Tước đại nhân đang tức giận?
Hơn nữa trong đầu cô còn tưởng tượng ra được gương mặt dù tươi cười nhưng đang tức giận của Công Tước đại nhân nữa? Chỉ nghĩ thôi đã thấy lưng ớn lạnh rồi!
Cô cũng đâu có làm chuyện gì hại nước hại dân, sao cô lại phải chột dạ như vậy chứ? Mà sao cô lại còn quay ra nhận sai với Công Tước đại nhân chứ?
Chẳng lẽ giữa cô và nam thần khác nhau, chỉ cần nam thần nhíu mày một cái, kẻ nhỏ bé như cô sẽ lập tức thấy có vấn đề hay sao?