Yến Đại Bảo hừ một tiếng, không để ý đến cô nữa rồi kéo Lam Anh đi mua đồ cùng. Tuy Lam Anh không thường xuyên nói chuyện với hai cô nhưng thói quen của cô ấy cũng gần giống như Cung Ngũ và Yến Đại Bảo, chính là kiểu dù không thích tự học lắm nhưng có người kéo cô đi thì cô sẽ đi, đa số thời gian đều thích trốn trong phòng đọc sách. An Hổ Phách không ở trong phòng, vậy nên chỉ còn một mình Cung Ngũ ở trong phòng đọc sách.
Lam Anh đóng cửa lại, Cung Ngũ hoàn toàn không để ý đến, dù sao thì chỉ một lúc sau là hai người họ sẽ quay về thôi. Đang học từ mới, còn viết tô đậm lên trên giấy nhớ thì cô chợt nghe thấy âm thanh huyên náo ngoài cửa, Cung Ngũ ngẩng đầu lên hỏi: “Ai đấy?”
Bên ngoài cửa không có người trả lời, Cung Ngũ lại cao giọng hỏi: “Ai đang ở ngoài đó?”
Vẫn không ai trả lời, Cung Ngũ lập tức nhảy xuống giường, đi dép lê bước ra. Cô định giơ tay cầm lấy cái nắm đấm cửa hình tròn, không ngờ tay nắm cửa nóng bỏng, cô lập tức rụt tay lại, lúc này mới phát hiện ra khe hở dưới cửa đang bốc khói.
“Đệch!” Cung Ngũ trợn tròn mắt, thế này là... bên ngoài đang bốc cháy sao?
Cô nhăn mặt lại, nhìn trái ngó phải, xông về phía nhà vệ sinh, cầm một chiếc khăn bông nhúng vào nước, rồi định kéo tay nắm cửa ra, nhưng không kéo được. Cung Ngũ sững sờ, cô ném khăn bông xuống sàn nhà, đá vào vị trí khe hở kia.
Cô sắp bị thiêu chết trong phòng sao?
Cô cầm khăn tắm của Yến Đại Bảo, nhúng nước, chặn vào khe hở đang bốc cháy kia, rồi mới chạy ra cửa sổ, hướng về phía phòng trực ban của cô quản lý ký túc xá, “Cháy rồi! Cứu tôi với!”
Thời gian tự học buổi tối, ký túc xá không có mấy người, cô quản lý ký túc xá có mặt nhưng đang buồn ngủ nên không chú ý đến động tĩnh bên ngoài. Cung Ngũ trèo lên cửa sổ hét vẫn không thấy động tĩnh gì, đang định gọi điện thoại thì nhìn thấy một người đứng ở dưới cổng ký túc xá, tóc dài, mặc váy dài màu đen, dáng người rất cao, tư thế đi đứng hơi kỳ lạ, giống hình chữ bát.
Cung Ngũ trèo lên cửa sổ, nữ sinh đó ngẩng đầu lên nhìn cô với ánh mắt nóng bỏng, nhưng chỉ nhìn quét qua cô rồi cứ thế đi. Sau khi đi đến ngoài cổng lớn, cô ta đóng cổng lại, còn lấy ra một chiếc khóa khóa cửa lại.
Cung Ngũ nhìn động tác của cô ta nhưng không kêu cứu, chỉ lấy điện thoại ra chụp mấy tấm ảnh liên tiếp.
Tòa nhà ký túc xá khoa tiếng Anh và khoa Hóa học ở cùng với nhau, có rất nhiều người đều không quen biết nhau, nhưng nếu thường xuyên gặp thì cũng sẽ thấy quen mắt. Nữ sinh kia không hề quen mắt, hơn nữa khi xuất hiện hành vi còn cổ quái.
Cô lại nhìn cửa, tiếng lửa cháy lách tách, cánh cửa bình thường chắc chắn sẽ không như vậy, chắc chắn là có thứ gì đó khác đang trợ lực cho lửa cháy to hơn.
Mới đầu Cung Ngũ có chút sợ hãi, sau đó cô bình tĩnh gọi điện báo cảnh sát và cứu hỏa, quan sát độ cao của tầng ba và khả năng nhảy xuống được qua cửa sổ, phát hiện ra nếu nhảy xuống không chết cũng tàn phế. Cô dựa người vào cửa sổ, tiếp tục hét to lên với bên ngoài.
Khi bên ngoài cổng có người phát hiện ra cô thì cửa lớn đã bị khóa lại, có hai nam sinh trèo qua cổng, đập cửa phòng cô quản lý ký túc xá, cùng xông lên lầu.
Cung Ngũ vẫn đang nằm trên cửa, xe cứu hỏa đã đến, chuyện ký túc xá bị cháy đã kinh động đến lãnh đạo trường. Lúc này trong phòng 303 đã dày đặc khói, Cung Ngũ đang cầm chiếc khăn ướt che mặt. Vị trí của cô ở tầng ba, xe cứu hỏa lên thẳng đón cô xuống, trong lòng cô ôm đủ túi lớn túi nhỏ. Cô không những mang đồ của mình mà còn ôm cả túi của Yến Đại Bảo và Lam Anh xuống cùng, trong túi của Yến Đại Bảo có tiền có thẻ, trong túi của Lam Anh cũng có rất nhiều đồ quan trọng, túi của An Hổ Phách cô ấy đã mang đi rồi, cô không tìm thấy, sau đó còn cầm theo một cây kem của Yến Đại Bảo.
Anh lính cứu hỏa trẻ tuổi sắp điên đến nơi: “Này bạn sinh viên, một mình em ra ngoài là được rồi, đừng mang thêm đồ khác nữa, đều chỉ là vật ngoài thân…”
Cung Ngũ không lên tiếng, chỉ dựa vào tay anh lính cứu hỏa nâng lên hạ xuống, bình yên thoát thân.
Yến Đại Bảo và Lam Anh bị chặn lại ở bên ngoài, hai người đứng nhìn Cung Ngũ được dìu ra ngoài. Cung Ngũ cúi người ho sặc sụa một lúc mới nói được: “Tớ không sao...”
“Tiểu Ngũ!” Yến Đại Bảo gào khóc xông tới, “Tớ với Lam Anh vừa mới ra ngoài có một lúc, sao cậu đã xảy ra chuyện rồi chứ?”
Cung Ngũ hít mũi, đưa túi cho hai người, “Tớ chỉ lấy được mấy thứ này thôi.”
Sau đó lấy kem ra, xé vỏ cắn một miếng, nói: “Bên trong nóng quá nên kem chảy hết rồi.”
Yến Đại Bảo: “…”
Lam Anh ngẩng đầu nhìn căn phong 303 còn đang chìm trong khói, lửa đã thiêu rụi tất cả, nhân viên cứu hỏa đang kiểm tra.
Tuy có bốn phòng bị cháy nhưng chỉ có duy nhất phòng 303 có một mình Cung Ngũ, cho nên cô trở thành người bị hại chính trong sự kiện lần này. Nhân viên cứu hỏa cũng đã xác minh là có người cố ý phóng hỏa. Cung Ngũ được đưa đến bệnh viện kiểm tra nhưng cô vẫn không nỡ ném cây kem trên tay đi. Yến Đại Bảo lo lắng nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, có phải gần đây cậu phạm thái tuế rồi không?”
Cung Ngũ hít mũi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cũng có thể, gần đây tớ làm gì cũng không thuận.” Sau đó giơ ngón tay ra nói: “Đầu tiên là suýt nữa thì bị xe tông, sau đó là suýt nữa bị chó ngậm thuốc độc cắn, bây giờ lại suýt nữa bị chết cháy, có phải tớ đã đắc tội ai rồi không?”
Yến Đại Bảo nhíu chặt mày, “Tiểu Ngũ, cậu có cần nói chuyện với cảnh sát không?”
“Họ hỏi rồi, nhưng dù tớ có xã giao kém thế nào thì cũng không cố ý chọc giận người ta để bị trả thù thế này chứ, thực sự tớ không nghĩ ra nổi... Bức ảnh trong điện thoại của tớ cũng đưa cho chú cảnh sát rồi, còn chưa biết kết quả ra sao nữa. Tớ cảm thấy bây giờ dù xảy ra chuyện gì cũng không mong chờ được gì vào cảnh sát nữa.”
“Tiểu Ngũ, cậu là đồ gây họa. Tớ vừa mới đi có một lát cậu đã xảy ra chuyện rồi, cậu nói xem tớ phải làm thế nào vây giờ? Buổi tối không ở được ký túc xá nữa rồi, lát nữa ba tớ sẽ đến đón tớ về nhà, cậu về nhà cùng tớ đi.”
Cung Ngũ lắc đầu: “Tớ không về nhà cậu nữa, tớ sợ cậu rồi! Hơn nữa ký túc xá mới bị nhiễm khói thôi, sao lại không ở được nữa chứ?”
Yến Đại Bảo trừng mắt: “Cậu còn dám ở nữa cơ à? Người nhà An Hổ Phách đã đến đón cậu ấy rồi, Lam Anh cũng nói muốn về nhà, chỉ còn lại một mình cậu thôi đấy, cậu phải làm sao hả?” Cô ấy nghĩ ngợi một lúc, đẩy Cung Ngũ: “Hay là cậu gọi điện cho bạn trai cũ, anh rể hiện tại, cha dượng sau này đi xem sao?”
Cung Ngũ lườm: “Cậu đừng nói cụ thể như vậy được không? Cậu chỉ cần nói Bộ Sinh là được rồi.”
Yến Đại Bảo cười, để lộ ra chiếc răng nanh trắng sáng, càng nổi bật hơn trên gương mặt đen vì cháy nắng còn chưa hồi phục lại, “Lần nào tớ nói đến cũng thấy cực kỳ thú vị, nên cứ muốn nói ra như thế...”