Bộ Sinh đưa cô đến căn biệt thự của mình ở ngoại ô. Ánh đèn phía xa soi sáng, vừa nhìn đã thấy được hệ thống bảo vệ toàn diện, nhân viên bảo vệ cũng không phải là những ông già như ở những nơi bình thường mà toàn là thanh niên cao to khỏe mạnh.
Cung Ngũ nhào lên nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thán: “Bộ Sinh, tôi thấy hình như nhà anh rất rộng, anh ở một mình thôi à? Anh không thấy chán à?”
Bộ Sinh cười: “Ở một mình, hi vọng sau này có một người có thể đến ở cùng tôi, chỉ sợ cô ấy không đồng ý.”
Cung Ngũ cười, “Con người mẹ tôi, chỉ cần dùng tiền đập là được.”
“Nếu chỉ đơn giản là như vậy thì đã dễ rồi.”
Nhiều lúc anh ta cảm thấy người phụ nữ đó tầm nhìn hạn hẹp, chỉ nhìn thấy món lợi nhỏ trước mắt, nhưng có những lúc anh ta lại không thể nắm bắt được suy nghĩ của bà. Nếu chỉ đơn giản là dùng tiền để đập thì có tốn bao nhiêu tiền anh ta cũng chấp nhận.
Cung Ngũ xuống xe, Bộ Sinh đưa cô vào nhà, nói với cô giúp việc đang tươi cười đứng ở cổng: “Đưa cô ấy đến căn phòng đã chuẩn bị, cho người khởi động tòa bộ hệ thống báo động của biệt thự.”
Cung Ngũ nói thầm: “Làm cứ như kiểu đóng phim hành động Mỹ ấy, cần gì phải thế, ngày nào tôi cũng ngủ ở nhà cũng có thế đâu.”
Bộ Sinh trả lời: “Cứ coi như để Tiểu Ngũ được ngủ yên một giấc đi, dù sao thì em cũng vừa phải trải qua một chuyện bất an.”
Cung Ngũ nghĩ Bộ Sinh nói cũng có lý, liền gật đầu: “Nói đúng lắm, lát nữa tôi sẽ về phòng ngủ.”
Trước khi ngủ phải tắm một cái đã.
Cung Ngũ đi cùng cô giúp việc, nhanh chóng vào căn phòng Bộ Sinh đã chuẩn bị sẵn cho cô, cô giúp việc còn chu đáo xả nước tắm cho cô.
Trong đại sảnh Bộ Sinh lấy điện thoại ra ngồi trên sofa, gọi đến một số, “Alo? Anh Lý à? Tôi là Bộ Sinh.”
Giọng Lý Nhất Địch rất tỉnh táo, rõ ràng là còn chưa ngủ, “Tổng giám đốc Bộ, muộn thế này rồi, anh còn có chuyện gì?”
Bộ Sinh xoa huyệt thái dương, “Xem ra anh còn chưa nghe nói, vừa rồi phòng Tiểu Ngũ và các bạn bị phóng hỏa...”
Bộ Sinh còn chưa dứt lời, đã nghe thấy Lý Nhất Địch thốt lên: “Đại Bảo...”
Bộ Sinh cười nói: “Yến Đại Bảo không sao, lúc đó trong phòng chỉ có một mình Tiểu Ngũ, bây giờ ai về nhà nấy rồi. Tôi đang lo lắng chuyện này có liên quan đến người tên là Chiêm Húc lần trước anh nhắc đến, cụ thể ra sao tôi còn chưa hỏi được Tiểu Ngũ, nhưng nếu có tình hình gì tôi sẽ lại liên hệ với anh Lý. Cũng mong nếu có chuyện gì anh Lý cũng kịp thời liên lạc với tôi.”
Lý Nhất Địch giơ tay lên chỉnh lại cà vạt: “Đương nhiên rồi, anh yên tâm đi. Nếu phía cô Cung Ngũ có tin tức gì thì chúng ta lại liên lạc.”
Mục tiêu của Chiêm Húc chỉ là chiếc điện thoại của cô, kết quả vì Yến Đại Bảo mà cô lại bị Chiêm Húc nhằm vào. Đáng tiếc vì sự bướng bỉnh của Yến Đại Bảo, cho nên vốn dĩ đã tìm được điểm yếu của Chiêm Húc nhưng lại để hắn chạy thoát mất. Bây giờ chắc chắn đối phương đã đề phòng, sao dễ dàng để cho họ bắt được đến lần thứ hai nữa chứ?
Bộ Sinh tắt điện thoại, nắm chặt nắm đấm, rồi lại gọi đến một số khác.
Giọng nói mất kiên nhẫn của Nhạc Mỹ Giảo truyền đến, “Alo? Lại gì nữa thế?”
“Mỹ Giảo.” Bộ Sinh cười, “Lần này là có chuyện, em đừng tắt máy.”
“Chuyện gì, nói mau, tôi còn đang bận!” Khi bà nói, trong micro còn truyền đến giọng một người dàn ông. Họ đã từng cãi nhau một lần vì vấn đề này nên Bộ Sinh cố gắng hết sức khống chế cơn giận, không để hai người cãi nhau nữa, “Tôi đón Tiểu Ngũ về nhà rồi, ký túc xá bị cháy, bước đầu điều tra xác minh là do có người cố ý phóng hỏa...”
Bộ Sinh còn chưa dứt lời, bàn tay cầm điện thoại của Nhạc Mỹ Giảo đã run bần bật, “Có phải là… có phải là do chuyện lần trước...”
Bộ Sinh an ủi: “Tiểu Ngũ không sao, tôi thấy hình như có hơi sợ một chút thôi. Bây giờ có lẽ đã chuẩn bị ngủ rồi, em đừng lo...”
“Làm sao tôi không lo được chứ?” Nhạc Mỹ Giảo cất cao giọng, giọng nói phía sau dường như nhỏ hơn, có lẽ bà đã đi khỏi chỗ vừa nãy rồi.
“Mỹ Giảo, em bình tĩnh đi. Tiểu Ngũ không sao, con bé vẫn ổn, cũng không bị thương, bây giờ ngủ rồi. Em đừng gọi điện mắng Tiểu Ngũ nữa. Chuyện của Tiểu Ngũ khi nào có thời gian chúng ta sẽ bàn bạc sau, em đừng dọa con bé sợ.”
Nhạc Mỹ Giảo nhắm mắt lại, móng tay ấn chặt vào lòng bàn tay, “Tôi sẽ sắp xếp công việc bên đây rồi về sớm. Cậu đừng nói gì với Tiểu Ngũ. Nếu nó biết chúng ta đều lo lắng thì chắc chắn nó sẽ sợ hãi...”
“Ừ, tôi biết rồi, tôi sẽ không nói cho Tiểu Ngũ biết, em yên tâm đi.” Bộ Sinh ngừng lại một lát, rồi lại nói tiếp, “Ngôn Đình đã đến Thiết yến làm việc rồi, tin rằng nửa năm sau cậu ấy sẽ không còn muốn trở về công ty của nhà họ Cung làm nữa đâu.”
Nhạc Mỹ Giảo hít sâu: “Tôi biết rồi, tôi còn có chuyện, tôi cúp máy đây.” Một lúc sau, thấy Bộ Sinh còn chưa tắt máy, bà lại nói thêm một câu, “Cậu vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi.”
Bộ Sinh có vẻ vui hơn đôi chút, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Ừ, em cũng đừng vất vả quá! Nếu không được thì thuê người giỏi giang tháo vát chút làm thay em ở bên đó, còn hơn em cứ chạy đi chạy lại hai nơi như vậy, tiền vé máy bay em phải tiêu đủ để em thuê người rồi.”
Lần này Nhạc Mỹ Giảo không bảo anh ta cút, “Tôi sẽ suy nghĩ, tôi tắt máy đây.”
Lần này là cúp máy thật.
Bộ Sinh nhìn điện thoại cười, hơi ngả về phía sau, tâm trạng thả lỏng hơn khá nhiều. Cô giúp việc dẫn Cung Ngũ lên lầu đi xuống, “Ngài Bộ, cô Cung Ngũ đã tắm xong nghỉ ngơi rồi.”
Bộ Sinh gật đầu, “Vất vả rồi, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cô giúp việc cảm ơn rồi đi ngủ.
Bộ Sinh đứng dậy, mở một chai rượu vang ra uống. Vị rượu thuần túy, hương thơm đắm say lan tỏa trong miệng.
Cung Ngũ tắm rửa xong thì đi ngủ, lần nào có chuyện cô cũng cảm thấy rất dễ ngủ. Cô thấy những người hay mất ngủ về đêm chắc chắn là bởi vì ban ngày suy nghĩ quá nhiều chuyện, hoặc là làm chuyện xấu nên có áp lực mới không ngủ được. Người không làm chuyện xấu bao giờ như cô mới có thể đặt lưng xuống là ngủ ngay.
Một cô gái xinh đẹp ngây thơ lương thiện như cô, lại có ai năm lần bảy lượt muốn hại chết cơ chứ?
Buổi sáng tỉnh dậy, Cung Ngũ ngủ không biết trời đất là gì, mở mắt ra nhìn chằm chằm lên trần nhà, một lát sau đầu óc dần hồi phục lại. Tối qua ký túc xá có người khóa cửa phóng hỏa, cô được Bộ Sinh đón về nhà anh ta.
Cung Ngũ ngồi dậy đầu tóc rồi bù, ngẩn ngơ một lúc mới bò dậy, trên chiếc tủ đầu giường đã đặt sẵn một bộ quần áo mới. Cô mơ màng thay quần áo, chạy đi rửa mặt rồi mới tỉnh táo hơn được chút.
Cô mở cửa ra, đại sảnh đã có người, nhìn thấy cô đi ra, một cô giúp việc nhiệt tình chào hỏi: “Cô Cung Ngũ, cô dậy rồi à? Bữa sáng chuẩn bị rồi, ngài Bộ đang đợi cô đó.”
Cung Ngũ gật đầu, cào cào mái tóc, đi theo cô giúp việc đi ăn sáng.
Bộ Sinh đang ngồi bên kia bàn ăn, tay cầm một tờ báo đang xem tin tức mới nhất. Thấy cô đi vào, Bộ Sinh cười với cô: “Tiểu Ngũ, chuẩn bị ăn sáng nào.”
Cung Ngũ ngồi xuống, ngáp một cái, “Mấy giờ rồi? Có phải tôi lại đến muộn rồi không?”
“Không sao, trường học gọi điện đến, hôm nay mấy người ở ký túc xá phòng em không đi cũng được, sau đó sẽ có cảnh sát đến tận nhà hỏi em tình hình chi tiết, em cứ có sao nói vậy là được.” Bộ Sinh đặt tờ báo xuống, “Ăn cơm thôi.”
“Vậy tôi không đến trường nữa.” Vốn dĩ cô cũng không thích đi học, nếu không phải vì học tiếng Anh thì ngày nào cô cũng trốn học.
Cầm thìa lên xúc một thìa cháo, Cung Ngũ gật đầu khen, “Ngon lắm!”