Công Tước

Chương 200: Thực sự không phải là biến thái.3



Đuổi Tần Tiểu Ngư đi xong, cô mới quay lại. Công Tước đại nhân vẫn giữ nguyên tư thế ngồi, một cánh tay đặt lên thành ghế, một tay đặt lên trên đùi, đang gõ nhẹ từng cái.

“Anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ lật đật chạy tới, giống như chú chó Pug nhìn thấy chủ nhân, gương mặt tươi cười nịnh nọt, “Em vừa đuổi cái đồ rắc rối kia đi rồi, xin lỗi anh Tiểu Bảo, để anh đợi lâu rồi.”

Cô vừa nói vừa ngồi xuống, lại ngửa đầu ra sau đặt lên cánh tay Công Tước đại nhân, đôi mắt anh đào đẹp đẽ lóe sáng, ngây ngốc nhìn lên bầu trời.

Công Tước đại nhân hơi nghiêng người, để mặc cho cô gối đầu lên cánh tay mình, trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng, chỉ nhìn cô không nói chuyện.

“Anh Tiểu Bảo, anh đừng nghe bạn sinh viên khi nãy nói bừa, đó không phải là ý của em đâu. Anh nói xem, bây giờ sao con người ta lại cứ thích hóng hớt như vậy chứ?” Vừa nói xong những lời này, cô lại bắt đầu tám chuyện, “Đúng rồi, hai ngày trước nghe nói chủ tịch hội sinh viên trường em theo đuổi một nữ sinh nhưng lại bị người đó từ chối. Chủ tịch hội sinh viên là một anh chàng vừa đẹp trai lại còn cao to, cũng rất giỏi nữa, tại sao lại bị từ chối chứ? Nếu đối lại là em thì em sẽ đồng ý ngay lập tức. Trước đây em từng nghe có người nói là, nếu thời đại học không có một chuyện tình oanh liệt thì phí công học đại học...”

Im lặng.

Công Tước đại nhân mím môi không nói, nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng.

Cung Ngũ bất giác rụt cổ lại, cẩn thận ngước đầu lên, chủ động di chuyển cánh tay Công Tước đại nhân khỏi cổ mình, “Anh Tiểu Bảo, em thấy hình như em ngừng chảy máu mũi rồi. Thực ra em khác họ, người ta thi vào đại học, còn em nhờ vào quan hệ của mẹ em nên mới vào được đây, cho nên phải chăm chỉ học hành ngày ngày tiến bộ, không thể suy nghĩ đến những chuyện vớ vẩn linh tinh đó được, nếu không thì thật có lỗi với mẹ em...”

Công Tước đại nhân vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt đang nhìn cô chầm chậm di chuyển ra chỗ khác.

Chẳng lẽ anh ấy lại giận nữa rồi à?

Cô đã chủ động nhận sai rồi cơ mà, sao lại vẫn còn giận chứ?

“Anh Tiểu Bảo?” Cung Ngũ cẩn thận xích lại gần hơn, liếc nhìn trộm gương mặt anh.

“Anh Tiểu Bảo?”

Công Tước đại nhân nhìn cô: “Hử?”

Cung Ngũ vừa nhìn ánh mắt ấy đã chủ động lấy ra nụ cười nịnh nọt nhất có thể: “Anh Tiểu Bảo, trưa nay anh muốn ăn gì? Em có thể mời anh ăn, anh thấy món mì sườn ở căng tin trường em thế nào?”

“Ờ?”

Cung Ngũ kinh hãi, tại sao cứ trả lời từng chữ từng chữ một như vậy? Chẳng lẽ anh ấy vẫn còn giận sao? Phải làm sao đây? Cô không muốn anh ấy giận một chút nào cả!

Nhân sinh thật vô thường, tính cách Công Tước đại nhân thật là bất thường, tại sao đang yên đang lành lại tức giận làm gì chứ?

“Anh Tiểu Bảo, anh không thích ăn mì bò à?” Cung Ngũ mím môi, nghiêm túc suy nghĩ, nén đau nói, “Vậy thì hay là em mới anh ăn món xào nhé?”

“Đợi Đại Bảo ra đây rồi cùng bàn bạc đi.”

Giận rồi, chắc chắn là giận thật rồi!

Cung Ngũ cẩn thận nhìn anh, “Anh Tiểu Bảo, hay là anh kể cho em nghe những chuyện thú vị ở Gaddles đi, em thấy ở đó bầu trời rất đẹp, cực kỳ cực kỳ xanh...”

Cô cười gượng gạo, cứ cười mãi cười mãi, biểu cảm dần trở nên ngượng ngùng, bởi vì hình như Công Tước đại nhân không thấy buồn cười.

Cung Ngũ đã bắt đầu thấy ai oán. Ôi chao, Công Tước đại nhân hẹp hòi quá đi mất, cô cũng đâu có nói gì đâu, tại sao đang yên đang lành lại tức giận chứ? Tính xấu này phải sửa, nếu không sau này ngày nào cô cũng nơm nớp lo sợ!

Đợi đã!

Cung Ngũ hoàn hồn lại, tại sao lại nói sau này chứ? Có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không?

Còn đang ngẩn người, Công Tước đại nhân đột nhiên lên tiếng: “Trưa nay Cung Ngũ muốn ăn gì? Cơm Tây hay cơm Trung?”

Cung Ngũ vừa nghe vậy chợt thấy lo lắng. Chẳng lẽ cô mời cơm còn phải ra ngoài ăn nữa à? Vậy thì chẳng phải là tiền của cô lại gặp họa rồi sao?

Yamete!

Cô yêu nhất là tiền đó, đừng có ức hiếp ví tiền của cô mà, cô tuyệt đối sẽ không để túi tiền của mình lép đi đâu, dù là Công Tước đại nhân cũng không được.

Nhưng mà...

Cô còn để rất nhiều tiền ở chỗ Công Tước đại nhân, cô không thể vì món lợi nhỏ mà quên đi đại cục được!

Nhưng nếu cô mời cơm Công Tước đại nhân, còn Yến Đại Bảo thì sao? Hay là để Yến Đại Bảo tự trả tiền cơm? Nhưng như vậy liệu có khiến Công Tước đại nhân nghĩ cô keo kiệt, không thân thiện với Yến Đại Bảo không? Dù sao thì hai người họ cũng là anh em, tình cảm sâu đậm hơn mình, nếu như Công Tước đại nhân lại giận nữa thì trái tim bé bỏng tội nghiệp của cô sẽ không chịu đựng được nữa mất!

Nghĩ đi nghĩ lại, Cung Ngũ nắm chặt tay, nén đau hạ quyết tâm, “Anh Tiểu Bảo, anh thích ăn cơm Tây hay cơm Trung? Em thế nào cũng được, dù sao thì cái gì em cũng ăn, em không kén ăn.”

Công Tước đại nhân cười: “Vậy thì cơm Tây đi, tôi nhớ Tiểu Ngũ thích ăn món bò bít tết.”

Cung Ngũ nghe như sét đánh ngang tai, bò bít tết đắt lắm đấy, đừng có chỉ thẳng ra như vậy chứ, chỉ ra rồi mà trên bàn ăn không có món đó thì rõ ràng là cho thấy cô nhỏ mọn đó!

Phải làm sao đây?

“Anh Tiểu Bảo, khi anh còn ở Gaddles chắc chắn là ngày nào cũng ăn đồ Tây rồi, khó khăn lắm mới đến đây một lần, hay là ăn cơm Trung đi.” Cung Ngũ cười gượng gạo.

“Cũng được. Nói đến cơm Trung, nghe nói đồ ăn ở Tuyệt Địa ngon lắm...”

Công Tước đại nhân còn chưa dứt lời, Cung Ngũ đã ngã người trên ghế rồi.

“Tuyệt Địa?”

Chỉ một bữa cơm mà muốn cô khuynh gia bại sản luôn sao?

Người đàn ông này một khi trở nên nhỏ mọn thì đến cả ông trời cũng không ngăn được. Sau này nếu cứ một lời không hợp liền ăn cháy túi cô luôn thì cô phải sống thế nào đây?

Ôi cha mẹ ơi, không ngờ Công Tước đại nhân và Bộ Sinh lại bại gia y như nhau, người đàn ông như vậy không thể được, lấy về nhà sẽ thành kẻ bại gia. Một bữa cơm đã ăn cháy túi, dù có đẹp trai thế nào thì cô đã nghèo kiết xác rồi sao nuôi nổi nữa chứ, lấy về làm gì chứ? Kiên quyết không thể lấy về được!

Nghĩ vậy, tròng mắt cô liếc qua liếc lại nhìn Công Tước đại nhân, đâu biết Công Tước đại nhân đang nhìn cô: “Tiểu Ngũ sao vậy?”

Nội tâm Cung Ngũ đang giằng xé, cô nên trở mặt đòi tiền hay là cố nén đau đây? Dù sao thì Công Tước đại nhân cũng không làm gì sai cả, chỉ là đòi ăn ngon thôi, chuyện này nói ra thì cô cũng thường xuyên làm vậy, hình như cũng không phải là lỗi lầm gì quá lớn. Nhưng mà nơi anh muốn đi sao lại khó thế chứ, đắt như vậy, đắt cắt cổ như vậy, cô căn bản không thể nuôi nổi, cũng không thể trách cô trở mặt được.

Công Tước đại nhân hơi nghiêng người, nhíu mày lại, đột nhiên anh giơ tay lên thử đặt lên trán cô, thấy hơi nóng một chút nhưng chưa đến mức sốt.

Cung Ngũ kêu lên, “Anh Tiểu Bảo! Em lại chảy máu mũi rồi! Hai ngày nay em thấy nóng trong người quá rồi, em có nên mua thuốc thanh nhiệt mát gan không nhỉ?”

Công Tước đại nhân: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.