Công Tước

Chương 202: Thực sự không phải là biến thái.5



Công Tước đại nhân lại ngẩng đầu lên thì phát hiện Cung Ngũ ngồi trước mặt mình chỉ có thở ra mà không thấy hít vào, cả người đều gần như tê liệt nằm mềm nhũn trên sofa.

Công Tước đại nhân: “…”

“Tiểu Ngũ? Tiểu Ngũ!” Công Tước đại nhân thấy hơi lo lắng, anh đứng dậy kéo cô lên, “Đang yên đang lành sao lại thế này?”

Cung Ngũ run tay đứng lên, rầm rì: “Anh Tiểu Bảo... bỗng nhiên em cảm thấy tim đập nhanh chân tay mềm nhũn, có lẽ là em bị ốm rồi...”

Công Tước đại nhân quay ra gọi nhân viên phục vụ, “Gọi bác sĩ đến đây.”

Cung Ngũ vội nói: “Không cần, không cần đâu...”

Không bao lâu sau, nhân viên phục vụ dẫn một ông già lật đật chạy tới, “Ông Tào, cô gái này thấy không khỏe lắm.”

Cung Ngũ thầm mắng trong lòng, đệch! Thế mà tìm bác sĩ đến thật à?

Tào Khang kiểm tra mắt và lưỡi của Cung Ngũ, cuối cùng dùng đến cả biện pháp bắt mạch của Trung y, cuối cùng chép miệng nói: “Vị khách này là do hoảng loạn quá độ, ruột gan rối bời, về trường hợp này...” Ông ta hắng giọng nhìn Cung Ngũ, nói: “Đầu tiên phải bình tĩnh lại. Thứ hai, cô gái này, những thứ đó cô đừng nên xem nữa thì hơn.”

Cung Ngũ mờ mịt hỏi: “Những thứ nào?”

Tào Khang nhắc nhở thân thiện: “Chính là những bộ phim tình yêu phơi phới hay sách báo kiểu đó, tốt nhất đừng xem, ảnh hưởng đến sức khỏe và tâm lý của cô.”

“Tôi đâu có xem phim, xem phim đắt như vậy, tôi ăn no rửng mỡ đi xem phim làm gì? Sách á? Chẳng lẽ cả sách tiếng Anh tôi cũng không được xem à?”

Tào Khang cảm thấy cô gái này đúng là đang giả ngốc, thấy có chút không vui: “Nói thông tục hơn là… những thứ liên quan đến sắc dục không nên xem!”

“Tôi đâu có!” Cung Ngũ nhảy dựng lên, đây là hình tượng của cô trước mặt nam thần đấy nhé, “Cái đồ lang băm nhà ông! Ai bảo ông là tôi xem những thứ đó hả? Tôi còn là sinh viên đấy, ông có biết khám bệnh không hả? Không biết khám bệnh thì về nhà đi, lại còn dám nói tôi xem những thứ không lành mạnh, tôi còn không có máy tính!”

Yến Đại Bảo ở bên cạnh nhắc nhở: “Tiểu Ngũ cậu quên rồi à, cậu có iPad đấy!”

Cung Ngũ: “Phụt!”

Tào Khang chắp hai tay ra sau lưng đi: “Sinh viên bây giờ ấy à, haizzz, giỏi lắm rồi!”

Những người xung quanh đều quay đầu lại nhìn, nhìn xem sinh viên giỏi lắm ấy ra sao. Cung Ngũ khom lưng bò trên ghế, đánh chết cũng không chịu ngẩng đầu lên.

“Tiểu Ngũ, cậu làm gì vậy?”

Cung Ngũ bực bội, “Cậu nói tớ làm gì à? Cậu chuyên gia bóc mẽ tớ! Tớ lâu lắm không dùng iPad rồi, thỉnh thoảng dùng để học tiếng Anh, cậu có cần phải nói thế không? Tức chết đi được ấy!”

Công Tước đại nhân ngồi đối diện, giơ tay che mắt, không biết đã cười bao lâu rồi.

Mặt Cung Ngũ đã đỏ bừng lên, cô nghiêm chỉnh giải thích với Công Tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, em thực sự không phải là kẻ biến thái. Hôm nay em bị chảy máu mũi là bởi vì nóng trong người. Lúc nhỏ mẹ đưa em đến bệnh viện kiểm tra, bác sĩ đều nói là vì nóng trong do cơ địa dẫn đến...”

Yến Đại Bảo phồng má lên cười, để lộ hàm răng trắng sáng, “Tiểu Ngũ, cậu đừng giải thích nữa, càng xóa càng đen đấy cậu không biết à? Trước đây tớ cũng hơi tin là cậu bị nóng trong, nhưng bây giờ nghe bác sĩ Tào nói, tớ không tin cậu nữa rồi.”

Cung Ngũ thở dài, “Tớ không phải là biến thái thật mà! Mọi người phải tin tớ chứ!”

Lần này cô quên chuyện gọi món, đến khi đồ ăn được mang lên, cô lại ngã người vào ghế.

Yến Đại Bảo coi thường cô, “Tiểu Ngũ, có tiêu tiền của cậu đâu, cậu cứ phải đau đứt ruột gan thế làm gì?”

Cung Ngũ lập tức đứng dậy: “Không tiêu tiền của tớ à?”

Yến Đại Bảo mờ mịt: “Cậu nói là muốn mời bữa cơm này à?”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, miệng cũng há hốc ra, nhìn Công Tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, em nói là muốn mời cơm rồi mà.”

Công Tước đại nhân gật đầu, cười híp mắt trả lời: “Ừ.”

Cung Ngũ lại ngã sõng soài ra ghế.

Công Tước đại nhân bổ sung thêm một câu: “Em nói muốn mời anh đến căng tin ăn mỳ sườn, nhưng chúng ta ra ngoài ăn, cho nên đương nhiên là phải đổi thành anh mời Tiểu Ngũ và Đại Bảo ăn cơm rồi.”

Cung Ngũ giống như quả bóng được bơm đầy hơi, lại lồm cồm bò dậy. Ôi mẹ ơi, sao không nói sớm, làm hồn phách cô bay tận đi đâu rồi!

Yến Đại Bảo ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt bất đắc dĩ, “Haizzz, cậu cứ thế này thì phải làm sao hả? Tiền là mạng sống của cậu đấy à?”

Nhắc đến chuyện này, Cung Ngũ nhân tiện nghếch cổ lên hỏi thăm Công Tước đại nhân chuyện đầu tư năm vạn của cô.

***

Cung Ngũ đang ăn uống no say ở Hoàng Triều, còn Nhạc Mỹ Giảo mới ra nước ngoài được hơn một tuần đã vội vã về nước. Bà chính là như vậy, bề ngoài có vẻ như không quan tâm gì đến con gái, bình thường cũng không lo lắng quá nhiều, nhưng một khi xảy ra chuyện nghiêm trọng thì cho dù đang bận việc gì bà cũng gác lại quay về.

Khi đến sân bay thì Bộ Sinh đã đợi sẵn, Nhạc Mỹ Giảo thấy hơi kinh ngạc.

“Sao cậu lại ở đây?” Nhạc Mỹ Giảo hỏi, theo sau bà còn có một anh chàng trẻ tuổi người nước ngoài, còn là loại có thân hình cao to vạm vỡ khôi ngô tuấn tú, tay xách túi lớn túi nhỏ, va li của Nhạc Mỹ Giảo cũng do cậu ta kéo.

Bộ Sinh nhìn anh chàng đó, hỏi: “Hắn là ai?”

Nhạc Mỹ Giảo không muốn nói cho Bộ Sinh biết thời gian mình quay về là vì cảm thấy Bộ Sinh nhiều việc, không có việc gì cũng không tiện quấy rầy nên đáp bâng quơ: “Cháu trai của Anthony, sẽ ở lại Tạo Tinh ba tháng để ghi chép lại quá trình đào tạo người mẫu của Tạo Tinh, làm một bộ phóng sự nhanh đơn giản.”

Bộ Sinh ra hiệu cho người tài xế đứng phía sau, tài xế lập tức đi đến, xách va li của Nhạc Mỹ Giảo đặt vào cốp xe.

Bộ Sinh liếc nhìn anh chàng kia, giơ tay đón lấy túi đồ trong tay bà, một tay đặt lên eo bà, đưa bà ra bên ngoài, “Không biết em về lúc nào, cho nên tôi đã đặc biệt nhờ người kiểm tra thông tin của hãng hàng không, biết số chuyến bay của em nên mới đến đón em được.”

Nhạc Mỹ Giảo đi thẳng về phía trước, mở cửa xe lên xe ngồi.

“Tìm cho cậu ta một chiếc xe, lần đầu tiên cậu ta đi xa, không thạo ngôn ngữ, phiên dịch đã ở lại nước ngoài, cần có người chăm sóc. Nếu cậu không giúp đỡ cậu ta thì cậu ta sẽ tìm đến tôi.” Nhạc Mỹ Giảo ngồi trên xe nói với Bộ Sinh.

Bộ Sinh không so đo với bà, gọi điện thoại cho người đến đón anh chàng kia đến khách sạn gần đó.

Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Tiểu Ngũ đâu? Con bé vẫn khỏe chứ?”

“Không sao cả.” Bộ Sinh kéo tay bà, “Tôi bảo Tiểu Ngũ ở lại biệt thự, nhưng Tiểu Ngũ muốn đi học nên để cho con bé đi rồi. Phía cảnh sát vẫn đang điều tra ở ký túc xá, một người bạn cùng phòng với Tiểu Ngũ tên là Yến Đại Bảo có ô dù rất lớn. Tôi đã hợp tác với Lý Nhất Địch, anh ta cũng đang phái người điều tra, tin chắc là sẽ nhanh có tin tức thôi. Em đừng lo.”

Nhạc Mỹ Giảo để mặc cho Bộ Sinh cầm tay mình nhưng không nhúc nhích, bà ngừng lại một lúc rồi mới nói tiếp: “Nếu không thì đưa Tiểu Ngũ ra nước ngoài, tôi vẫn lo lắng sẽ có người trả thù nó, bây giờ xem ra đúng là vậy thật. Tiểu Ngũ là đứa vô tâm vô tính, sẽ không suy nghĩ được đến chuyện này, nếu như bỗng nhiên bắt con bé chuyển trường thì chắc chắn nó sẽ không đồng ý. Đừng tưởng bình thường nó không để ý gì, đến lúc nó quật cường lên thì không ai ngăn được. Hai ngày nay mí mắt tôi cứ giật liên tục, Tiểu Ngũ...”

“Mỹ Giảo!” Bộ Sinh cắt ngang dòng suy nghĩ lan man của bà, “Không sao, cứ giao cho tôi, để tôi xử lý, có được không?”

Nhạc Mỹ Giảo dựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt lại không nói gì.

Về đến nhà, nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ, Nhạc Mỹ Giảo tháo kính xuống ném sang một bên, quăng giày cao gót vào phòng khách, đi chân trần ngồi trên sofa, “Gọi điện cho Tiểu Ngũ về nhà đi, tôi muốn hỏi nó xem rốt cuộc mọi chuyện là thế nào. Nếu là sự cố ngoài ý muốn thì không có cách nào, nhưng nếu thực sự là có người cố ý thì Tiểu Ngũ không thể ở lại Thanh Thành được nữa. Người ta đã biết nó ở đây, nếu muốn trả thù nó thì sẽ tìm được dễ dàng...”

Bộ Sinh cúi người nhặt giày cao gót của bà lên đặt vào trong tủ giày: “Được, đừng vội, em nghỉ ngơi trước đã, lát nữa tôi sẽ cho người đến đón con bé.”

Nhạc Mỹ Giảo vẫn đang ôm đầu, nhíu chặt mày lại, nằm nhoài trên sofa. Một lúc sau bà ngẩng đầu lên nhìn Bộ Sinh: “Cậu có quan hệ với quốc gia nào? Đưa Tiểu Ngũ đến đó.”

Bộ Sinh đi về phía bà, ngồi xuống khoảng trống trên sofa rồi chống tay xuống, cúi đầu chặn miệng bà lại, một lúc sau mới ngẩng đầu lên.

“Mỹ Giảo, em chắc chắn chứ? Ngôn Đình không ở bên cạnh em, nhưng chỉ đi xe một tiếng đồng hồ là đến nơi. Tiểu Ngũ thì khác, nếu đưa Tiểu Ngũ đi, em muốn gặp Tiểu Ngũ cũng không dễ dàng như vậy nữa. Từ nhỏ Tiểu Ngũ đã không mấy khi xa em, em có nỡ không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.