Cuối cùng Hạ Chân cũng nhớ ra người đàn ông này là ai, khi mới khai giảng anh ta đã từng đến ký túc xá một lần, đó là anh trai của Yến Đại Bảo! Cô ta nhìn Cung Ngũ như cười như không, Cung Ngũ liều mạng che chắn như vậy để làm gì chứ? Có phải là anh của cô ta đâu, chẳng lẽ cô ta thích người ta rồi cho nên muốn độc chiếm hay sao?
Con ngươi Cung Ngũ đã sắp rớt ra đến nơi, mũi thở phì phì tức giận. Công Tước đại nhân đứng sau, khẽ đặt tay lên vai cô, dắt cô đi về phía trước. Cung Ngũ bất giác đi theo một bước, Công Tước đại nhân cười với Hạ Chân: “Tạm biệt cô Hạ. Tiểu Ngũ đi thôi, xem xem trường của Tiểu Ngũ còn có nơi nào đặc biệt nữa không.”
Cung Ngũ nghe vậy, chế độ chuẩn bị phun lửa lập tức biến thành chú cún con vẫy đuôi: “Có chứ có chứ, anh Tiểu Bảo đến đây nào!” Công Tước đại nhân như vậy rõ ràng là đang nói với Hạ Chân rằng cô khác với Hạ Chân, Công Tước đại nhân thân thiết với cô hơn. Trong lòng Cung Ngũ đắc ý vì chiến thắng, chỉ chốc lát cơn giận đã biến mất, cô vui vẻ chạy trước, dẫn Công Tước đại nhân đi vào một con đường nhỏ, “Ở đây ở đây, ở đây có nè!”
Hạ Chân đứng yên tại chỗ, giậm chân thật mạnh. Cung Ngũ kia thật đáng ghét! Tính cách đó mà cũng xứng được với người đàn ông cực phẩm kia được sao?
Đúng là Cung Ngũ có gương mặt xinh đẹp, nhưng tính cách thực sự là chẳng ra làm sao, hành vi cũng không có giáo dục gì cả, chẳng trách lại chơi được với Yến Đại Bảo. Ba Yến Đại Bảo nổi tiếng khắp ký túc xá là một kẻ thần kinh, rất nhiều người ban đầu còn nghi ngờ liệu Yến Đại Bảo có bị thần kinh như ba cô ấy không. Sau này mới phát hiện Yến Đại Bảo khá hơn ba cô ấy một chút, nhưng không ai dám lại gần Yến Đại Bảo, chỉ có kẻ không có đầu óc như Cung Ngũ mới ngày ngày vẫn chơi cùng.
Nhưng khi anh trai Yến Đại Bảo xuất hiện đã cộng thêm cho Yến Đại Bảo vô số điểm. Người đàn ông đó có phong cách khác hoàn toàn so với ba Yến Đại Bảo. Ngôn ngữ cử chỉ hành vi, thậm chí là cả phong thái đi đứng cũng đều khiến người ta cảm thấy đó là một người có giáo dục. Anh có một thứ khí chất quý tộc khiến người ta không khỏi ngước nhìn. Anh đối xử với mọi người lịch sự đúng mực, nhưng lại khiến người ta thấy kính trọng mà lại không thể quá gần gũi mình được.
Hạ Chân vô cùng tò mò về anh, đó là một người đàn ông như thế nào? Người như anh, sao lại là người một nhà với Yến Đại Bảo được chứ?
Khi ở ký túc xá Hạ Chân không dám lại gần vì ba Yến Đại Bảo không để cho người khác lại gần căn phòng đó, cánh cửa ký túc xá còn có người canh giữ, chỉ có người cùng phòng mới được vào, những người khác có muốn đứng nhìn thôi cũng không được.
Lúc đó Hạ Chân vẫn luôn chờ đợi cơ hội đến gần, cũng mong chờ ba Yến Đại Bảo nhanh chóng đi đi đừng quay lại nữa, nhưng vẫn chưa có cơ hội. Cô ta đã không còn hy vọng gì nữa, không ngờ hôm nay Cung Ngũ lại đưa đến tận cửa.
Lân la bắt chuyện làm quen chưa bao giờ là chuyện khó khăn đối với Hạ Chân, cô ta không sợ những khó xử ngượng ngùng những cô gái mới lớn hay có. Cơ hội đều do mình tự tạo nên, nếu như bản thân không cố gắng thì có ai giúp được mình chứ?
Cô ta đón lấy tấm danh thiếp, đặt vào ví tiền. Đã có phương thức liên lạc, còn lo gì không tìm được người chứ?
Cô ta biết rằng loại đàn ông này thường đưa danh thiếp của mình vì phép lịch sự, họ sẽ không làm phụ nữ thấy khó xử, quả nhiên là vậy.
Còn về Cung Ngũ, Hạ Chân ngước lên nhìn quét qua bóng lưng cô rời đi, chỉ là một cô nhóc có gương mặt được coi là xinh đẹp mà thôi, không có gì đáng sợ cả.
Trong lòng cô ta, Yến Đại Bảo chính là một cô gái được nuông chiều quá mức, ngốc nghếch không biết gì hết, thật uống phí một gương mặt xinh đẹp động lòng người.
Lam Anh cũng là đồ ngốc, không hiểu sao cứ cam chịu làm bảo mẫu cho Yến Đại Bảo, lại còn ngày ngày quét dọn phòng ký túc xá, đúng là có bệnh, tự tìm ngược.
Cung Ngũ cũng là kẻ khờ, khờ vô cùng tận, trong mắt chỉ có tiền, kẹt xỉ đến không tưởng tượng nổi. Không biết nhà cô ta nghèo đến mức độ nào, một đồng tiền rơi xuống đất cũng còn cúi xuống nhặt lên phủi sạch rồi nhét vào túi được. Đúng là bình hoa rỗng trong chỉ có vẻ bề ngoài.
Còn về Tần Tiểu Ngư, nghe nói nhà rất nghèo, học phí cũng đều vay từ chương trình dành cho sinh viên nghèo của trường. Con người Tần Tiểu Ngư dung tục, suốt ngày mặc thứ quần áo rác rưởi mua ở vỉa hè, mua mĩ phẩm rẻ tiền, cũng chẳng khác gì Cung Ngũ.
Bốn bông hoa của khoa tiếng Anh ư? Thật là nực cười, mấy kẻ tầm thường đó mà cũng xứng được gọi là bốn đóa hoa hay sao? Đám nam sinh kia mù hết rồi hay sao?
Hạ Chân ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên, bộ ngực đầy đặn cũng lắc lư theo bước chân của cô ta, thu hút ánh nhìn của đám nam sinh gần đó.
Nếu như nói đầu thai là một môn kỹ thuật sống thì kỹ thuật của Hạ Chân chắc chắn là rất cao siêu, nhà cô ta là gia đình giàu có nhất ở ở Mặc Thành – thành phố ngay sát Thanh Thành.
Giải cứu được Công Tước đại nhân ra khỏi Hạ Chân, Cung Ngũ thấy rất thành công. Khi đưa Công Tước đại nhân đi, cô còn không quên nhắc nhở: “Anh Tiểu Bảo, em nói cho anh biết, nữ sinh ở trường em có rất nhiều người đều là thể loại thích gây chuyện đó.” Nghĩ một lúc, cô thấy cách dùng từ “loại thích gây chuyện” không được nhã nhặn cho lắm, liền đổi lại, “Chính là loại người thích bới lấy kiếm chuyện, nhìn thấy đàn ông con trai tướng tá ưa nhìn một cái là xán vào. Anh Tiểu Bảo, anh nhất định không được để nhất thời bị mê muội...”
Công Tước đại nhân cười, chậm rãi đi theo sau cô, đợi cô nói hết anh mới gật đầu: “Ừ. Tôi thích người như Đại Bảo và Tiểu Ngũ, không tốn quá nhiều tâm tư để suy nghĩ nhiều chuyện. Những cô gái đơn giản thường khiến người khác thấy thoải mái.”
Biểu cảm trên mặt Cung Ngũ có chút băn khoăn, thực ra cô thấy vui khi Công Tước đại nhân nói thích cô như vậy, nhưng cô được liệt ra cùng với Yến Đại Bảo, haizzz, rõ ràng là coi cô như em gái, haizzz, nhưng cũng có chút ý tứ nói không coi cô như người ngoài, nhưng mà.... Haizzz, đây là nam thần đó, được nam thần coi như em gái, đau lòng biết bao! Cô không muốn làm em gái của Công Tước đại nhân, dù sao thì cô cũng có những suy nghĩ không an phận, nhưng mà...
Cung Ngũ băn khoăn một lúc, vội ném hết những suy nghĩ đó sang một bên. Mặc kệ đi, dù sao thì trong lòng cô Công Tước đại nhân chính là một nam thần, nam thần chính là đối tượng để thèm nhỏ dãi.
“Anh Tiểu Bảo, anh Tiểu Bảo!” Cung Ngũ chỉ vào một cây đại thụ to lớn thô ráp, nói: “Đó là một cái cây gắn với một câu chuyện!”
“Cái cây đó có câu chuyện gì?”
“Em nghe một đàn chị khóa trên kể lại rằng đó là một cái cây bi thương. Rất lâu trước đây, có một nam sinh và một nữ sinh yêu nhau. Lúc đó còn chưa được phép yêu đương tự do cho nên mỗi lần họ lén lút gặp gỡ nhau đều hẹn gặp ở dưới cái cây này, lần nào cũng đến rất đúng giờ. Sau đó có một lần, cậu nam sinh đợi mãi đợi mãi nhưng cô gái mãi vẫn không đến. Buổi tối ngày hôm sau cậu cũng đến đợi nhưng vẫn không đợi được cô gái. Sau đó có người nói với cậu ta rằng cô gái đã thay lòng đổi dạ, chuyển trường rồi ở bên một anh chàng nhà giàu, bảo cậu đừng đợi nữa.”
Công Tước đại nhân nhìn cô, yên lặng nghe cô kể tiếp.
“Nhưng cậu ta không tin, cố chấp chờ đợi, đến khi tốt nghiệp cậu ta mới thực sự biết được tin tức của cô gái. Cô ấy đã bị người nhà phát hiện ra yêu đương ở trường học nên bị ba nhốt lại, không trốn ra ngoài được nên cuối cùng đã tự sát. Trước khi chết cô ấy đã nhờ mẹ chuyển lời đến cho chàng trai, rằng đừng chờ đợi cô nữa. Hết rồi, em kể hết chuyện rồi!”
Công Tước đại nhân nhìn cô cười, “Đúng là cái cây bi thương.”
“Còn em lại thấy nên gọi là cái cây ngu ngốc mới đúng, một người không có não, một người không biết quý trọng tính mạng. Em nói vậy, đàn chị kia còn đánh em, đúng thật là… vốn dĩ chính là vậy mà.”
“Tiểu Ngũ nói cũng đúng, con người sống phải có ý nghĩa, chết rồi thì không còn gì nữa cả.”