Công Tước

Chương 206: Dụi đầu.4



Cung Ngũ lại dẫn anh đi tiếp: “Anh Tiểu Bảo, còn đây nữa...”

Rất nhiều công trình kiến trúc của trường học cô đều chỉ biết được một nửa, gặp cái gì biết sẽ nói thật lâu, gặp cái gì không biết sẽ ậm ừ cho qua, may mà Công Tước đại nhân cũng không truy hỏi, chỉ cười nghe cô nói.

Đi dạo một vòng, Cung Ngũ thấy mệt, liền chỉ vào một chiếc ghế hỏi: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta qua bên kia ngồi nghỉ một lát được không, em thấy mệt rồi.”

Công Tước đại nhân gật đầu: “Đương nhiên là được rồi.”

Hai người ngồi lên một cái ghế dưới bóng râm, Cung Ngũ ngáp một cái thật dài. Trưa nào cô cũng phải chợp mắt một lúc, nếu không thì đến chiều lại sẽ buồn ngủ. Hôm nay đi dạo quanh trường cùng Công Tước đại nhân, do hơi hưng phấn quá nên cơn buồn ngủ mới đến muộn. Cung Ngũ cũng thấy mình vẫn ổn, một lúc sau mới mơ màng ngủ mất. Còn ngủ với tư thế gì, ngủ như thế nào thì cô hoàn toàn không nghĩ đến.

Cho đến khi cô bị Yến Đại Bảo gào bên tai nên mới tỉnh dậy.

Cô cúi đầu, dụi mắt, mơ màng hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu tan học rồi à?”

Yến Đại Bảo cầm điện thoại đang quay clip, gương mặt nhỏ cười xấu xa, “Tiểu Ngũ, lần này tớ cũng bắt thóp được cậu rồi nhé!”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt mờ mịt, “Làm gì hả?”

Yến Đại Bảo mím môi, đưa đoạn clip vừa quay được cho cô xem, “Tự cậu xem đi!”

Cung Ngũ nhìn Công Tước đại nhân đang ngồi cạnh, rồi lại nhìn Yến Đại Bảo, nghi hoặc đón lấy chiếc điện thoại. Yến Đại Bảo quay bằng điện thoại, ống kính hơi rung, đến khi ống kính ổn định được, Cung Ngũ mới phát hiện đầu mình đang gối lên vai Công Tước đại nhân.

Cung Ngũ có chút mừng thầm, lại được hời rồi.

Nhưng không đắc ý được bao lâu cô đã đờ mắt đi.

Bởi vì Yến Đại Bảo đến chưa bao lâu thì cô đã tỉnh dậy. Tỉnh dậy không thì không sao, đằng này cô còn không dậy ngay mà nghiêng người đi, dịch cái đầu đang gối lên vai Công Tước đại nhân lên vị trí thân người và hai chân gấp lại của anh, đầu cứ thể dụi vào người anh. Dụi một lúc sau vẫn chưa dậy được, cuối cùng dùng tư thế dụi đầu đó nhoài người ra ngủ tiếp.

Còn biểu cảm của Công Tước đại nhân...

Cung Ngũ muốn chết, đó không phải là cô, tuyệt đối đó không phải là cô!

Cô nhìn Yến Đại Bảo, lại lo lắng sợ hãi nhìn sang Công Tước đại nhân, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp ai nữa.

Cô đứng dậy, mắt nhìn thằng, cơn buồn ngủ đã bay đi hết, chỉ để lại một câu nói rồi chạy thẳng như chú thỏ con: “Tớ phải về nhà đây! Tớ bận lắm hahaha...”

Yến Đại Bảo hét lên, “Tiểu Ngũ, không chờ tớ đưa cậu về nhà để tiết kiệm tiền xe bus à?”

Cung Ngũ đã chạy xa rồi lại lật đật chạy lại, cười gượng: “À ừm, xin lỗi, vẫn phải nhờ anh Tiểu Bảo...”

Công Tước đại nhân giơ tay lên xoa mi tâm, nói, “Tôi đã hẹn anh Bộ rồi. Anh ta cũng biết em ở cùng với Đại Bảo nên không cần về nhà vội, chúng ta cùng đi ăn rồi sẽ đưa em về cùng mẹ em.”

Cung Ngũ tiếp tục cười gượng: “Dạ được ạ được ạ...”

Cô giơ hai che tai đi, không cho ai nhìn thấy đôi tai đã đỏ bừng lên của mình.

Hai cô gái nhìn nhau cười ngây ngốc, còn Công Tước đại nhân ngồi bên cạnh trong lòng đang có trăm nghìn con ngựa chạy vọt qua, tâm trạng khó biểu đạt được bằng lời.

Cung Ngũ sờ tai, khó khăn lắm mới có dũng khí nhìn Công Tước đại nhân nói: “Anh Tiểu Bảo, em xin lỗi, em cũng không biết mình lại ngủ xấu như vậy.”

Công Tước đại nhân im lặng thở dài, chậm rãi đứng lên, cười với cô: “Không sao, Đại Bảo cũng vậy thôi.”

“Anh, tướng ngủ của em đẹp hơn Tiểu Ngũ chứ!”

Cung Ngũ nghe vậy liền nói theo: “Tướng ngủ của cậu xấu hơn tớ nhiều, vậy mà cậu còn dám nói nữa à?!”

Hai người bắt đầu tranh cãi xem tướng ngủ của ai xấu hơn, nhìn thấy hai người sắp đánh nhau đến nơi, Công Tước đại nhân thở dài, “Được rồi, Đại Bảo, Tiểu Ngũ, dừng lại nào!”

Công Tước đại nhân giơ tay ra, mỗi người một bên, kéo tay hai người đi, vừa đi vừa nói: “Bạn bè có thể cãi nhau nhưng không được cãi nhau suốt, được rồi, làm hòa nào!”

Cung Ngũ cảm thấy đây là niềm vui bất ngờ, cô được Công Tước đại nhân nắm tay, trái tim nhỏ bé đập thình thịch như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, cảm giác muốn cãi nhau cũng biến mất theo giọng nói của anh. Cô cười trộm, vừa ngoan ngoãn đi theo Công Tước đại nhân vừa nhìn trộm gò má anh. Cô cảm thấy Công Tước đại nhân thật cao, khi cô nhìn anh đều phải ngước lên, cho nên càng khiến Cung Ngũ thấy những anh chàng có dáng người cao ráo thật đẹp trai.

Yến Đại Bảo vẫn còn đang nhe nanh múa vuốt với Cung Ngũ. Cô ấy còn định mắng thêm đôi câu nhưng lại nhìn thấy Cung Ngũ vừa đi vừa ngây ngốc ngước nhìn anh mình. Yến Đại Bảo nhìn Cung Ngũ, rồi lại nhìn anh mình, rồi lại nhìn Cung Ngũ, rồi lại nhìn anh mình, đột nhiên mắt sáng bừng lên, “Tiểu Ngũ!”

Cung Ngũ thu lại ánh mắt, nhìn Yến Đại Bảo: “Cái gì?”

“Sao cậu cứ nhìn anh tớ chằm chằm thế?”

Cung Ngũ thẹn quá hóa giận: “Ai nhìn? Ai nhìn hả?”

Công Tước đại nhân hơi cúi đầu xuống, rũ mắt nhìn cô, khẽ cười: “Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ lập tức nói, “Không cãi nhau không cãi nhau, anh Tiểu Bảo anh đừng nói nữa, em không cãi nhau với Yến Đại Bảo nữa.”

Công Tước đại nhân dắt tay hai người, cuối cùng hai cô gái cũng chịu yên tĩnh lại, ngoan ngoãn đi bên cạnh anh cho đến khi lên xe.

Chỉ một lúc sau xe đã lại đi đến Hoàng Triều, Cung Ngũ kinh ngạc hỏi: “Anh Tiểu Bảo, chúng ta lại ăn cơm ở đây nữa à?”

Công Tước đại nhân gật đầu, “Tôi hẹn anh Bộ ở đây, đi thôi.”

Cung Ngũ đi theo sau một đoạn mới nhìn thấy Bộ Sinh và mẹ cô đang ngồi đó, ngoài hai người họ hình như còn có một người khác nữa. Đến khi đến gần, Cung Ngũ mới phát hiện ra đó là Lý Nhất Địch.

“Anh Bánh Bao.”

Lý Nhất Địch đứng dậy, vẫy tay với Yến Đại Bảo, “Đại Bảo, lâu rồi không gặp, em có nhớ anh không?”

“Đương nhiên là nhớ rồi!”

Công Tước đại nhân xoa đầu cô, “Ngồi đi. Tiểu Ngũ, em ngồi đi!”

Bộ Sinh đứng dậy bắt tay Công Tước đại nhân, “Anh Phí, tôi đã tìm hiểu qua tình hình từ chỗ anh Lý rồi. Mời anh ngồi.”

Nhạc Mỹ Giảo đứng dậy, “Mấy cậu nói chuyện đi.”

Bà đứng dậy kéo Cung Ngũ sang một bên, nhìn cô, đánh giá một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hỏi, “Con có bị thương ở đâu không?”

Cung Ngũ biết bà hỏi việc gì, lắc đầu: “Con không, con vẫn ổn, mẹ đừng lo lắng quá.”

“Mẹ có thể không lo được sao?” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn cô, “Đang yên đang lành sao lại chỉ có mình con gặp họa?”

“Con cũng không biết tại sao cả.”

Nhạc Mỹ Giảo muốn đánh cho cô một trận, “Con chưa từng nghĩ xem con đã đắc tội ai à?”

Cung Ngũ lắc đầu, “Con nghĩ rồi chứ, con chẳng đắc tội ai cả.”

Nhạc Mỹ Giảo xoa thái dương, “Mẹ lo là người con đắc tội lần trước khi ở câu lạc bộ kia đã quay lại tìm con trả thù rồi.”

Cung Ngũ bỗng trợn tròn mắt lên: “Không phải chứ! Người đó hẹp hòi thế hay sao?”

Nhạc Mỹ Giảo biết ngay là cô sẽ phản ứng thế này, nghiến răng nói: “Sao lại không? Con tưởng là ai cũng như con hết à?”

Cung Ngũ ngửa đầu lên nhìn trời, “Được thôi, mẹ nói chuyện đừng có nghiến răng nghiến lợi như vậy, cứ như thể muốn cắn chết con luôn ấy.”

“Mẹ chỉ muốn cắn chết con, còn hơn để con bị người khác hại chết.”

“Con chỉ là hơi...” Cung Ngũ còn chưa dứt lời, đã bị ánh mắt chỉ muốn giết người của mẹ cô chặn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.