Công Tước

Chương 207: Dụi đầu.5



Nhạc Mỹ Giảo kéo cô hỏi mãi, cuối cùng Cung Ngũ đành phải kể lại một lượt nhật ký gặp hạn của cô cho bà nghe, nghe xong, sắc mặt Nhạc Mỹ Giảo trắng bệch.

Bà kéo Cung Ngũ về, vẻ mặt có chút lo lắng. Bà liếc nhìn Bộ Sinh, Bộ Sinh trao cho bà một ánh mắt yên tâm chớ nóng vội, rồi nói: “Không sao đâu, chuyện gì chúng tôi cũng giải quyết được hết. Hôm nay anh Lý và anh Phí đến đây cũng là vì chuyện này. Hai chúng ta lo lắng cho Tiểu Ngũ, họ cũng lo lắng cho Yến Đại Bảo.”

Nhạc Mỹ Giảo gật đầu, nhìn Yến Đại Bảo ngồi ở giữa phía đối diện. Cô gái nhỏ thật xinh xắn, không kém Tiểu Ngũ, vẻ mặt vô lo vô nghĩ, hai người anh bên cạnh một người xuất sắc, một người xuất chúng, quả là khiến người khác ghen tị. Nếu Tiểu Ngũ có một người anh trai như vậy bảo vệ thì bà cũng không cần phải quá lo lắng như vậy nữa. Nhưng đáng tiếc Tiểu Ngũ không thiếu anh trai, nhưng lại không một ai có bản lĩnh, cho dù Ngôn Đình có lòng nhưng cũng không giúp gì được.

Bà lại đưa tay lên day huyệt thái dương, chỉ cảm thấy thái dương đau từng cơn, vô thức nghiêng đầu, liền nhìn thấy cô con gái ngốc nghếch của mình đang ngây ngốc nhìn mặt bàn.

Nhạc Mỹ Giảo thở dài, sao bà lại sinh ra một đứa con ngốc nghếch thế này chứ?

Cung Ngũ nhìn chằm chằm vào bàn tay Công Tước đại nhân, cô cũng không biết tại sao mẹ cô và Bộ Sinh lại đến đây gặp Công Tước đại nhân và Lý Nhất Địch thế này, chẳng lẽ họ có chuyện gì muốn nói hay sao?

Yến Đại Bảo đang cúi đầu cắn hạt dưa, Cung Ngũ cũng lấy một nắm, hai người như đang thi cắn hạt dưa, Nhạc Mỹ Giảo nhìn mà đau lòng.

Yến Đại Bảo thấy chán, ngẩng đầu lên nói với Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, chúng ta đi xem xem có gì ngon không đi? Tớ đói rồi.”

Cung Ngũ lập tức hưởng ứng, “Đi!”

Hai người vừa đi, những người còn lại đã bắt đầu nói nhiều hơn. Lý Nhất Địch đưa tài liệu điều tra được ra, “Chiêm Húc chính là người uy hiếp Đại Bảo ở câu lạc bộ lần trước, chắc chắn có tham gia vào chuyện này. Hắn là một sát thủ, hắn sẽ không làm những chuyện không có lợi lộc gì. Ngoài hắn ra, tôi nghi ngờ hắn cũng được người khác thuê. Nếu không hắn tiêu tốn sức lực và chi phí nhiều như vậy chắc chắn là vượt ngoài dự định. Cho dù Chiêm Húc có định báo thù Cung Ngũ, nhưng rõ ràng là hắn có làm vậy cũng không được lời gì. Huống hồ là bây giờ chắc chắn là hắn còn đang trốn ở một chỗ dưỡng thương chứ không còn hơi sức đâu đi hãm hại một cô gái.”

Nhạc Mỹ Giảo nhíu chặt mày lại, vẻ mặt kinh hãi, “Ý của anh Lý là… kẻ muốn hãm hại Tiểu Ngũ không chỉ có một người lần trước đó mà còn có người khác nữa sao?”

Lý Nhất Địch từ chối cho ý kiến, “Vấn đề này còn chưa chắc chắn, nhưng người có thể thuê được Chiêm Húc chắc chắn không phải là người bình thường.”

Nhạc Mỹ Giảo quay sang nhìn Bộ Sinh, “Còn có ai nữa? Tiểu Ngũ còn đắc tội ai nữa hay sao?”

Bộ Sinh nắm tay bà, “Mỹ Giảo, đừng sợ, chúng ta sẽ làm rõ được mọi chuyện thôi.”

Công Tước đại nhân ở đối diện cũng ngẩng đầu lên, nhìn vào bàn tay Bộ Sinh đang nắm tay Nhạc Mỹ Giảo. Sau đó anh chầm chậm thu lại ánh mắt, rồi lại nhìn quét một vòng, cuối cùng dừng lại Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đang ngồi bên kia, lắc lư đôi chân nói chuyện với nhân viên phục vụ quầy bar.

Lý Nhất Địch nhìn anh, rồi nhìn theo sang bên kia. Anh ta ngẩn người giây lát, sau đó cầm cốc lên uống một ngụm nước.

Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đang uống sữa chua, bỗng dưng Yến Hồi nhảy ra: “Yến Đại Bảo!”

Yến Đại Bảo giật mình, “Ba lại định làm gì thế?”

Yến Hồi nhìn cốc sữa chua trên tay Cung Ngũ, “Này con bé xấu xí, ai cho mày ăn sữa chua của Yến Đại Bảo hả? Muốn bị cắt lưỡi hả?”

“Ba, con cho Tiểu Ngũ ăn đấy. Tiểu Ngũ là bạn tốt của con, có đồ tốt phải chia sẻ cho nhau.”

Yến Hồi ngẩng đầu lên nhìn trời, nghĩ cũng thấy có lý, “Vậy được thôi.” Rồi lại dặn dò, “Không được bắt nạt Yến Đại Bảo nghe chưa!”

Công Tước đại nhân xuất hiện bên quầy bar, gật đầu với Yến Hồi: “Chú Yến.”

Yến Hồi nổi giận, “Mày lại đến đây làm gì? Ai cho mày đến đây hả?”

Công Tước đại nhân vẫn tươi cười đáp lại, “Cháu đưa bạn đến đây ăn cơm.”

Yến Đại Bảo ở bên cạnh lườm: “Ba!”

Yến Hồi nghe vậy liền chạy đi như một làn khói, “Yến Đại Bảo, lát nữa ba đón con về nhà!”

Cung Ngũ lắc lư đôi chân, cười híp mắt nói: “Anh Tiểu Bảo, sao anh không ngồi bên kia nói chuyện tiếp?”

“Tôi đến đây xem có gì uống không.”

Cung Ngũ đẩy hộp sữa chua đến trước mặt anh, trịnh trọng giới thiệu: “Anh Tiểu Bảo, sữa chua này ngon lắm! Yến Đại Bảo thích lắm, em thấy cũng ngon.”

Công Tước đại nhân nhìn cốc sữa chua đã được cắm một cái ống hút, đặt trước mặt Anh “ồ” một tiếng đáp lại, sau đó cầm lấy hút thử một ngụm, “Ừm, đúng là ngon thật.”

Cung Ngũ há hốc miệng, run rẩy chỉ vào hộp sữa chua, nói: “Anh Tiểu Bảo, em chỉ giới thiệu với anh thôi, không phải bảo anh uống đâu.”

Yến Đại Bảo cảm thấy trọng điểm chú ý của Cung Ngũ sai rồi, vội nói: “Anh, ống hút đó Tiểu Ngũ dùng rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.