Công Tước

Chương 211: Chuyện cắn hạt dưa.4



Kết thúc bữa cơm tối, Bộ Sinh đưa hai mẹ con Nhạc Mỹ Giảo về nhà, Cung Ngũ vẫy tay với Công Tước đại nhân, “Bye bye anh Tiểu Bảo. Yến Đại Bảo ngày mai gặp lại.”

Yến Đại Bảo chạy đến bên cạnh Cung Ngũ, ghé sát vào tay cô, “Anh tớ nói ngày mai sẽ có quà tặng cho chúng ta đấy!”

Cung Ngũ bỗng sáng bừng mắt lên, vội vàng gật đầu, “Hay quá hay quá, nhưng cậu có biết là quà gì không?”

Yến Đại Bảo lắc đầu: “Đương nhiên là tớ không biết rồi, anh tớ nói ngày mai mới đưa cơ.”

Cung Ngũ ngồi vào xe, qua cửa kính nhìn ra bên ngoài, Công Tước đại nhân đứng bên ngoài, yên lặng nhìn về hướng cô. Trái tim nhỏ bé của Cung Ngũ đập thình thịch, ôi cha mẹ ơi, cả ngày nay trái tim cô hình như chạy hơi bị quá tải rồi, có còn để cho cô sống nữa không đây?

Cô vội vàng rụt đầu lại, trốn bên trong lẩm bẩm, “Không chịu nổi không chịu nổi, thế này thì chết mất...”

Nhạc Mỹ Giảo ở bên cạnh nghe thấy liền liếc nhìn cô: “Có chuyện gì mà con không chịu nổi hả? Người không thể chịu nổi là mẹ đây này!”

Cung Ngũ không tranh cãi với bà, tâm trạng cô đang vui vẻ. Cho đến khi về đến nhà, tắm gội rồi ngồi lên giường, trong lòng cô vẫn cực kỳ thoải mái. Nghĩ ngợi một lúc, cô lấy điện thoại ra, bắt đầu nói chuyện.

Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo, em về đến nhà rồi này!]

Công Tước đại nhân: [Tiểu Ngũ đi nhanh quá, tôi cũng sắp về đến nhà. Hôm nay Đại Bảo chơi mệt quá nên ngủ luôn trên xe rồi.]

Cung Ngũ: [Đại Bảo đúng là đồ heo!]

Công Tước đại nhân: [Chiều nay khi Tiểu Ngũ ngủ gật cũng giống chú heo con, rất đáng yêu!]

Cung Ngũ đỏ bừng mặt, cô che mặt lại, lăn một vòng trên giường. Ôi chao, cô tưởng rằng khi ngủ trong ký túc xá cô mới thế, đâu biết rằng khi ngủ bên ngoài tướng ngủ của cô khó coi như vậy chứ!

Sao cô có thể dụi vào đùi Công Tước đại nhân chứ, cô phải dụi vào ngực mới đúng chứ!

Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo đừng chê cười em. Anh nên gọi em dậy mới đúng chứ, như vậy mất mặt lắm, bị Yến Đại Bảo quay lại hết rồi, sau này sẽ trở thành bằng chứng thép chứng minh tướng ngủ của em xấu. Em muốn nghĩ cách xóa nó đi mới được.]

Công Tước đại nhân nhìn tin nhắn trả lời của cô, có chút phiền muộn ngước lên nhìn trời.

Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo, Yến Đại Bảo nói ngày mai anh sẽ tặng quà cho em, có thật vậy không?]

Công Tước đại nhân: [Ừ, đúng vậy.]

Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo tốt quá, em mong chờ quà của anh lắm đó!]

Công Tước đại nhân: [Hy vọng sẽ không làm em thất vọng. Ngày mai Tiểu Ngũ học xong, buổi trưa tôi sẽ đến đón em và Đại Bảo.]

Cung Ngũ: [Vâng ạ. Anh Tiểu Bảo đã ngủ chưa?]

Công Tước đại nhân: [Tạm thời chưa, Tiểu Ngũ buồn ngủ rồi à?]

Cung Ngũ: [Chưa, em không buồn ngủ. Nếu anh Tiểu Bảo không ngủ thì em sẽ trò chuyện cùng anh Tiểu Bảo. Em thích nói chuyện với anh Tiểu Bảo nhất, còn có thể học tiếng Anh được nữa.]

Công Tước đại nhân: [Ừ, nếu Tiểu Ngũ buồn ngủ thì phải nói cho tôi biết đấy.]

**

Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy cứ nghe thấy có tiếng người nói trong phòng Cung Ngũ, bà gõ cửa: “Tiểu Ngũ, tối rồi con không ngủ đi còn làm gì thế?” Bà mở chốt cửa mới phát hiện cửa đã bị khóa trong, bỗng thấy nghi ngờ: “Tiểu Ngũ, có bao giờ con ngủ lại khóa trong thế này đâu?”

Nếu Cung Ngũ biết để ý như vậy thì bà đã không phải lo lắng cho cô rồi. Chính vì biết được cô không để tâm đến chuyện gì cho nên mới ngày ngày trông chừng cô. Đột nhiên cô lại khóa cửa khi ở nhà, chuyện này là sao chứ?

“Tiểu Ngũ?”

Cung Ngũ vội vàng ấn thoát giao diện phần mềm kia, chạy ra mở cửa: “Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn quét qua căn phòng một lượt, “Con đang nói chuyện với ai thế?” Ánh mắt bà dừng lại trên chiếc điện thoại, “Con nói chuyện điện thoại à? Là ai mà lại nói chuyện lâu thế?”

Chắc chắn không phải là Tiểu Ngũ gọi mà là đối phương gọi đến, người dám chi tiền điện thoại như vậy, bình thường chỉ có đàn ông mà thôi.

Đây là điều khiến Nhạc Mỹ Giảo lo lắng nhất. Đứa trẻ như Cung Ngũ không chống lại được sự dụ dỗ, nhỡ chẳng may bị gã đàn ông lưu manh nào lừa thì phải làm sao?

Bà bước vào phòng Cung Ngũ, ngồi xuống giường hỏi: “Con nói chuyện điện thoại với ai thế?”

Cung Ngũ chớp mắt, “Con không có mà!”

“Còn nói không có? Mẹ nghe thấy hết rồi!” Nhạc Mỹ Giảo lạnh mặt lại, cầm điện thoại của cô, muốn mở ra xem, nhưng kết quả... lại không biết dùng.

Nhạc Mỹ Giảo nhìn chiếc điện thoại đó, có chút nghi hoặc, “Tiểu Ngũ, con đổi điện thoại mới bao giờ thế?”

Cung Ngũ vội vàng giật lại, “Đây là quà sinh nhật của con!”

Cô nói vậy khiến Nhạc Mỹ Giảo cũng hiểu được, lần trước khi Bộ Sinh tổ chức sinh nhật cho Tiểu Ngũ có không ít nhân vật có tiếng tăm tham dự, ngoài tiền bạc đương nhiên cũng có không ít quà tặng. “Con lo lắng thế làm gì? Mẹ đang hỏi con đấy, con nói chuyện điện thoại với ai?”

“Con đâu có nói chuyện điện thoại, con đang học tiếng Anh, mẹ nghe con nói mà không nhận ra là con đang nói tiếng Anh à?”

Nhạc Mỹ Giảo bán tín bán nghi, có vẻ không tin lắm, Tiểu Ngũ học tiếng Anh ư?

Bộ Sinh đứng ở cửa nhìn vào bên trong, “Được rồi Mỹ Giảo, ngày mai Tiểu Ngũ còn phải đi học, đừng làm phiền Tiểu Ngũ nữa.”

Cung Ngũ mím môi, nhìn mẹ cô với vẻ mặt cảnh giác, chỉ sợ mẹ cô mở điện thoại ra xem.

Nhạc Mỹ Giảo đứng dậy, quay lại dặn dò: “Con ngủ sớm đi.”

Cung Ngũ gật đầu, “Dạ vâng, con ngủ ngay đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.