Sau khi xe khởi động, Hạ Chân mới phát hiện ra thì ra trên ghế lái phụ cũng có người, tài xế và người ngồi trên ghế lái phụ đều là những thanh niên cường tráng khỏe mạnh, thậm chí người ngồi trên ghế lái phụ còn là một cậu thanh niên người nước ngoài.
“Đó là thư ký của anh cậu à?”
“Thư ký gì chứ? Họ là vệ sĩ của anh tớ.”
Hạ Chân ngẩn người, “À, vậy à?”
So với chiếc xe phía sau, không gian trong chiếc xe thứ nhất lại tràn đầy bong bóng màu hồng. Ôm bức tranh tiền Công Tước đại nhân tặng, từ khi lên xe Cung Ngũ đã cười tươi như hoa.
Công Tước đại nhân nhìn cô: “Tiểu Ngũ thấy vui lắm à?”
Cung Ngũ gật đầu: “Cực kỳ vui!” Rồi lại thân thiết dịch về phía anh, “Anh Tiểu Bảo, những tờ tiền này anh tìm thấy ở đâu vậy?”
“Chỉ cần có lòng thì sẽ tìm được dễ thôi, Tiểu Ngũ thích là được.”
Cung Ngũ giơ bức tranh lên nhìn, phát hiện trên bức tranh còn được khảm cả tiền xu, cô cậy thử khiến đồng xu đó rơi xuống. Cung Ngũ kêu lên, vội đuổi theo. Đồng xu đó không lăn về phía cô mà cứ lăn đến bên Công Tước đại nhân. Cô vội vàng đặt bức tranh sang một bên, khom lưng nhặt nhưng không với được. Trong tình huống cấp bách, cô vòng qua chân Công Tước đại nhân, tay kia vốn đang chống trên ghế xe cũng vươn ra theo động tác của cơ thể, chạm lên đùi Công Tước đại nhân, đúng lúc ngón tay cô chạm vào đồng xu, đột nhiên bị kéo lên.
“Tiền của em!”
Cô được nhìn Công Tước đại nhân với vẻ mặt vô tội: “Anh Tiểu Bảo, tiền của em rơi mất rồi...”
Công Tước đại nhân vẫn nhìn cô, Cung Ngũ mím môi, vẻ mặt ngẩn ngơ, tay vẫn chỉ về hướng đồng xu lăn, “Anh Tiểu Bảo....”
Tiền rơi mất rồi...
“Để tôi nhặt giúp em.”
Nói xong, anh buông tay Cung Ngũ ra, chỉ hơi khom người, không cần động tác quá lớn đã nhặt được đồng xu đó lên. Anh giơ tay đến trước mặt cô, Cung Ngũ ngẩn người, toàn bộ sự chú ý của cô đang dồn lên bàn tay mình được anh nắm lấy. Cô cảm thấy lòng bàn tay Công Tước đại nhân vừa ấm áp lại vừa to lớn. Khi được anh nắm tay, cảm giác đó thực sự không thể diễn tả được thành lời, chỉ cảm thấy toàn thân như bị điện giật, lỗ chân lông nở hết ra, tim đập thình thịch như chuẩn bị nhảy ra ngoài đến nơi. Anh vừa buông tay ra, cảm giác này liền biến mất, chỉ còn lại nhiệt độ còn vương lại trên bàn tay. Cung Ngũ không dám động đậy, cô sợ chỉ cần mình khẽ động một chút thôi thì bàn tay vừa được anh nắm lấy sẽ mất đi cảm giác khi nãy.
Bàn tay đang cầm đồng xu vừa thon dài lại vừa đẹp, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay ấy, ánh mắt dịch chuyển qua lại giữa bàn tay và đồng xu.
Công Tước đại nhân cười nói: “Được rồi, của em đây.”
Cô cúi đầu nhìn đồng xu anh đưa, mở tay ra, Công Tước đại nhân đặt đồng xu vào lòng bàn tay cô, khi đầu ngón tay chạm vào tay cô, không chỉ khiến lòng bàn tay Cung Ngũ thấy ngứa ngáy mà cả trái tim cô cũng ngứa ngáy khó chịu.
“Tiểu Ngũ có thể khảm lại đồng xu này lên, vốn dĩ nó cũng linh hoạt, có rơi cũng không sao.”
Cung Ngũ nuốt nước bọt: “Anh Tiểu Bảo...”
Cô nhìn vào bờ môi anh, người cô khẩn trương đến mức hơi thở cũng trở nên nặng nề hơn. Cô có nên nói với Công Tước đại nhân là hình như cô lại ốm rồi không, nếu không hôn một cái thì không khỏe lại được.
Công Tước đại nhân tiến sát trước mặt cô, Cung Ngũ nuốt nước bọt “ực” một cái, âm thanh to đến mức ngay cả bản thân cô cũng nghe rõ ràng.
Nhưng biểu cảm này của Công Tước đại nhân có phải là cũng muốn hôn không nhỉ? Cung Ngũ quyết định thuận nước đẩy thuyền, chờ đợi nụ hôn. Nhưng cô đợi một lúc vẫn không thấy gì, rốt cuộc là anh có muốn hôn không đây? Cô đã đợi đến mất kiên nhẫn, muốn hôn thì hôn nhanh lên chứ, hôn mà cũng lề mà lề mề như thế thì sau này lăn giường phải làm thế nào đây?
Ấy? Tại sao cô lại nghĩ đến lúc lăn giường rồi nhỉ?
Nhổ nhổ, nam thần không thể nhúng chàm được, không ai được phép, đặc biệt là Hạ Chân kia!
Nhưng mà rốt cuộc là anh có muốn hôn không đây? Trái tim nhỏ bé đã sắp sốt sắng đến phát điên lên rồi.
“Tiểu Ngũ!” Công Tước đại nhân nói, vẻ mặt có chút băn khoăn. Anh vẫn đang nhìn vào mắt cô, Cung Ngũ căng thẳng gật đầu, chẳng lẽ anh Tiểu Bảo muốn nói những lời nói ngọt ngào tình tứ với cô hay sao? Kích động quá, nói nhanh lên nào!
Sau đó, cô nghe thấy Công Tước đại nhân nói tiếp: “Sau này… không được tùy tiện sờ lên người người đàn ông khác, biết chưa hả?”
Cung Ngũ: “…”
Đang hóa đá.
Một lúc sau, cô mới bình thường trở lại, vẻ mặt uất ức, không hôn thì thôi đi, lại còn vu oan cho cô, cô sờ lên người ai bao giờ đâu chứ?
Anh cười rồi lại nói tiếp: “Đương nhiên là tôi thì không sao. Nhưng nếu là người đàn ông khác thì phải để ý, làm vậy sẽ khiến họ cảm thấy em đang câu dẫn họ, có hiểu không?”
Cung Ngũ: “…”
Cô chớp mắt, muốn giơ tay lên ngoáy tai thử xem, nhưng lại lo lắng Công Tước đại nhân sẽ buông tay cô ra. Ôi chao, tâm trạng lo được lo mất này là sao vậy chứ? Không biết có phải cô bị bệnh thật rồi không?
Cung Ngũ ảo não, Công Tước đại nhân đúng là chậm quá, làm cô buồn phiền quá!
Nhưng một khắc sau, động tác Công Tước đại nhân chợt khựng lại, cô cảm thấy trên mặt mình nóng ran, ngẩng đầu lên đã thấy bàn tay Công Tước đại nhân khẽ xoa lên trên mặt mình.
Cung Ngũ kích động, sắp hôn rồi đúng không? Thế này là sắp hôn rồi đúng không? Trên ti vi vẫn hay diễn như vậy mà.
Cô đợi mãi đợi mãi, nhưng Công Tước đại nhân chỉ gạt đi thứ gì đó trên mặt cô, anh nói: “Tiểu Ngũ vừa ăn gì vậy? Hình như trên mặt dính gì này.”
Cung Ngũ: “…”
Cô chỉ muốn được hôn một cái thôi, chỉ hôn một cái thôi là đủ lắm rồi!
Hôm nay nếu như cô không hôn được một cái thì chết không nhắm mắt được.
Sau đó, Cung Ngũ không nhớ nữa.
Dù sao thì khi miệng cô có cảm giác thì đầu óc hoàn toàn trống rỗng, bàn tay vừa được Công Tước đại nhân nắm lấy cũng không còn là đối tượng được cô nhớ nhung mãi nữa, máu trong người trào thẳng lên đại não, nhưng dung lượng não nhỏ, cô không có không gian để suy nghĩ cho nên vẫn hoàn toàn trống rỗng.
Một lúc sau, cô dần tỉnh táo lại lại.
Không đúng lắm, mẹ cô đã nói là không cho cô có thai trước khi kết hôn mà!
Nhưng mà... mẹ đâu có nói là không cho hôn, hôn một cái thì làm sao có thai được!
Hai tay cô buông lỏng xuống một chút rồi lại giơ lên, vòng qua cổ Công Tước đại nhân, đồng xu trong tay lại trơn tuột lăn vào trong xe. Nhưng đầu óc cô bây giờ đã không còn để ý đến đồng xu đó nữa, chỉ một lòng muốn hôn môi anh.
Đúng lúc cô định dùng cả tay lẫn chân trèo lên người Công Tước đại nhân thì bất chợt anh ngẩng đầu lên, hơi thở có chút hỗn loạn, giọng nói còn mang theo chút ngọt ngào nhẹ nhàng, anh nói, “Đến rồi.”
Cung Ngũ ngẩn người, sau đó nghe thấy tiếng tài xế truyền đến qua hệ thống truyền âm thanh, “Thưa ngài, đến nơi rồi.”
Bàn tay Công Tước đại nhân đặt lên eo cô, gương mặt anh mang theo ý cười nồng đậm, “Tiểu Ngũ, chúng ta đến nơi rồi, phải xuống xe thôi.”
Cung Ngũ còn chưa thỏa mãn, sao có thể xuống xe nhanh vậy được chứ? Chẳng phải vừa mới đi một lát thôi sao? Cô chỉ mới hôn một cái thôi mà, ôi cha mẹ ơi, sao cái ông tài xế này lái nhanh thế không biết, vội đi đầu thai à? Cô đang hôn đến thời khắc quan trọng, vừa mới tìm được bí quyết thì đã đến rồi, cô sẽ ghi thù ông tài xế này suốt đời!