Gọi món xong, nhân viên phục vụ bưng trà lên. Yến Đại Bảo nói muốn đi chọn trái cây ăn. Nếu như là trước đây, Cung Ngũ chắc chắn sẽ đi cùng Yến Đại Bảo, nhưng lúc này nếu cô đi rồi thì sẽ chỉ còn lại Công Tước đại nhân và Hạ Chân nên cô không yên tâm. Mông đã đặt xuống ghế kiên quyết không chịu di chuyển, Yến Đại Bảo nháy mắt với cô một lúc lâu, cô vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Yến Đại Bảo đành phải hỏi Hạ Chân, “Hạ Chân, chúng ta đi chọn trái cây ăn đi.”
Hạ Chân cười nói, “Ngày nào cô giúp việc cũng mua trái cây, tớ ăn đến phát ngấy rồi, tớ không đi đâu, cậu đi đi.”
Yến Đại Bảo tức giận bỏ đi trước, hừ, ngày nào cô cũng ăn trái cây, cô đâu có thấy ngán. Mami đã nói rồi, ăn thịt mới ngán, ăn trái cây không ngán được.
Cung Ngũ gọi với theo sau cô: “Yến Đại Bảo, tớ muốn ăn dưa lê! Chọn quả nào ngọt ấy nhé!”
Yến Đại Bảo quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, hừ!
Cung Ngũ lại gọi, “Cả sữa chua nữa nhé!” Cô hỏi Hạ Chân, “Cậu có muốn ăn sữa chua không?”
Hạ Chân ngẩn người, từng này tuổi rồi còn có ai ăn sữa chua nữa chứ? Cô ta lắc đầu, tươi cười nói: “Tớ không ăn những thứ đó, chỉ có mấy cô bé mới lớn như các cậu mới thích thôi.”
Cung Ngũ liếc nhìn cô ta, cố ý hắng giọng gọi Yến Đại Bảo: “Đại Bảo, nhớ lấy thêm một hộp nữa, anh Tiểu Bảo cũng thích ăn!”
Yến Đại Bảo làm mặt quỷ với cô rồi chạy đi lấy đồ.
Cung Ngũ cười với Công Tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, có phải anh thấy ăn sữa chua rất ngon không?”
Công Tước đại nhân gật đầu: “Ừ.”
Không bao lâu sau, Yến Đại Bảo đã quay về, hai tay trống không.
Cung Ngũ hỏi: “Yến Đại Bảo, trái cây và sữa chua đâu rồi?”
Yến Đại Bảo lườm: “Không lấy cho cậu!”
Cung Ngũ: “…”
Cô ấm ức nhìn Công Tước đại nhân, anh cười, chỉ ra phía sau, nói: “Lấy nhiều đồ quá, Đại Bảo không cầm hết được nên cho người mang đến đây.”
Cung Ngũ quay ra nhìn, đúng là đồ đã được mang đến, từng món được bày biện trên bàn, còn có cả ba hộp sữa chua. Cung Ngũ tự động tự giác chia cho Công Tước đại nhân và Yến Đại Bảo mỗi người một hộp, còn trước mặt Hạ Chân không có gì cả.
Công Tước đại nhân cầm hộp sữa chua, cười với Hạ Chân hỏi: “Cô Hạ Chân muốn ăn thử không?”
Lúc trước Hạ Chân đã nói vậy rồi, giờ có hối hận cũng đã muộn, cô ta đành cứng nhắc lắc đầu, “Không đâu, em không thích ăn sữa chua lắm, cảm ơn anh Phí.”
Công Tước đại nhân gật đầu, “Vậy thì lát nữa đồ ăn mang lên, cô Hạ thích gì xin cứ tự nhiên.”
Hạ Chân cười tao nhã: “Đúng vậy, em thích ăn trái cây sau bữa ăn.”
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ bắt đầu ăn trái cây, Công Tước đại nhân chỉ thỉnh thoảng ăn một miếng trái cây Yến Đại Bảo đưa rồi khen ngọt. Cung Ngũ nhìn Yến Đại Bảo cứ đút cho Công Tước đại nhân ăn, cô suy nghĩ một lúc rồi lấy một miếng dưa lê, đưa đến miệng Công Tước đại nhân: “Anh Tiểu Bảo, dưa lê này ngọt lắm đấy, anh ăn thử đi!”
Cung Ngũ giơ tay lơ lửng giữa không trung, cô chớp mắt, rụt tay lại, “Vậy thì tớ ăn xem có đau bụng không nhé, hừ!”
Công Tước đại nhân không nói gì, chỉ cúi đầu cắn miếng dưa cô đang cầm, cười nói: “Thỉnh thoảng ăn thì sẽ không đau bụng, nhưng nếu cứ như vậy lâu dài thì không tốt đâu.”
Cung Ngũ nuốt nước bọt, lau ngón tay vừa cầm miếng dưa, sau đó nói, “Vậy… vậy em đi rửa tay. Anh Tiểu Bảo cho em nhờ chút...”
Công Tước đại nhân đứng lên nhường chỗ cho cô, Cung Ngũ lật đật chạy vào nhà vệ sinh. Cô lấy nước rửa tay rửa tay sạch sẽ, rửa xong còn đưa lên mũi ngửi thử. Cô lại ngẩng đầu lên soi gương, nhìn trái ngó phải, thấy tóc mình hơi rối. Cô lấy cây lược đặt trước gương được chuẩn bị sẵn cho khách, lần đầu tiên chải đầu thật tỉ mỉ, chải xong cô bỗng nhiên phát hiện hình như tóc mình lại dài rồi, vốn dĩ còn rõ kiểu tóc, bây giờ mọc dài rồi không thấy rõ kiểu tóc nữa.
Cung Ngũ quyết định đến thứ bảy tuần này khi về nhà họ Cung cô sẽ bảo thợ cắt tóc nhà họ Cung sửa tóc cho cô, nhất định sẽ phải để một kiểu tóc thật xinh đẹp.
Cô lại soi gương, sao lông mày cô sao lại có thêm một cái mụn từ lúc nào nhỉ? Chẳng lẽ là do tối qua thức đêm hay sao? Không phải chứ, cái mụn này sẽ ảnh hưởng đến nhan sắc của cô đấy, nếu anh Tiểu Bảo phát hiện ra liệu có cảm thấy cô không xinh đẹp nữa không? Phải làm sao đây? Có cần kiếm cái gì che nó lại không nhỉ?
Cung Ngũ buồn phiền đến suýt nữa thì bạc cả đầu, bỗng nhiên cô thấy thấu hiểu sâu sắc tâm trạng của ba Yến Đại Bảo khi bị mọc mụn trên mặt, thì ra chỉ mọc mụn thôi cũng có uy lực lớn đến thế!
Cung Ngũ nhìn gương thở dài, hoàn toàn không muốn đi ra khỏi cửa nhà vệ sinh nữa.
Bần thần một lúc, Yến Đại Bảo tìm đến: “Tiểu Ngũ? Tớ tưởng cậu ngủ trong nhà vệ sinh rồi cơ? Sao chỉ rửa có mỗi cái tay mà lâu thế hả?”
Cung Ngũ ai oán nhìn Yến Đại Bảo, hỏi: “Yến Đại Bảo, cậu nhìn xem trên mặt tớ có gì thay đổi không?”
Yến Đại Bảo nhìn chằm chằm mặt cô, một lúc lâu sau lắc đầu: “Không có. Cậu muốn tớ nói cậu xinh lên hay xấu đi?”
“Có thật là không thay đổi gì không?”
Yến Đại Bảo lại nhìn một lúc nữa rồi lắc đầu kiên định: “Không có thật mà.”
Cung Ngũ chỉ vào cái mụn mới mọc, nói: “Cậu không quan tâm gì đến tớ cả, cậu chỉ trả lời cho có lệ. Cậu nhìn đi, tớ mọc một cái mụn to thế này mà cậu không nhìn thấy à?”
Yến Đại Bảo căng mắt lên nhìn một lúc mới nhìn rõ được cái mụn, cô chép miệng, “Bé tí thế này, lại còn ở chỗ lông mày, ai chú ý đến chứ? Đi thôi đi thôi, anh tớ thấy cậu rửa tay lâu quá nên bảo tớ đi xem thế nào đấy. Cậu giống y như ba tớ, mọc có mỗi cái mụn bé tí thôi mà cũng định không ra khỏi nhà luôn à? Nhanh lên nào, đồ ăn của chúng ta được mang lên rồi đấy.”
Cung Ngũ nhìn mình trong gương lần cuối trước khi đi, cảm giác vô cùng phiền muộn, tại sao lại mọc mụn vào đúng lúc này chứ? Đợi đến khi anh Tiểu Bảo đi rồi hãy mọc có được không?
Đúng rồi, khi ở trên xe anh Tiểu Bảo cứ nhìn cô chằm chằm, có phải là đã phát hiện ra cô bị mọc mụn rồi không?