Quay về bàn, cô cúi đầu buồn bã, dù có ôm bức tranh đó vào lòng cũng không thấy vui lên nổi nữa.
Hạ Chân thì giống như một kẻ nói nhiều, Cung Ngũ vừa muốn ngăn cản khí thế tấn công của Hạ Chân lại vừa bi thương vì cái mụn trên mặt mình, cả khuôn mặt đều nhăn nhó lại.
Công Tước đại nhân vỗ nhẹ lên vai cô: “Tiểu Ngũ, tập trung ăn cơm đi.”
Cung Ngũ lập tức ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Tư thế ăn cơm của Hạ Chân rõ ràng là đã được dạy dỗ, vừa lịch sự lại tao nhã, điểm này rất giống với Công Tước đại nhân. Cung Ngũ vốn dĩ chỉ đang lấp đầy bụng, phát hiện ra tư thế của Hạ Chân và Công Tước đại nhân đều rất tao nhã lịch sự thì lập tức phấn chấn trở lại. Cô không thể ném dao nĩa trong tay Hạ Chân đi không cho cô ta dùng, biện pháp duy nhất chính là cô phải giống y hệt như Công Tước đại nhân mới không thua được.
Cũng may đồ ăn cô và Công Tước đại nhân gọi đều giống y như nhau, trước tiên cô quan sát thử, sau đó cầm lấy găng tay dùng một lần, học theo dáng vẻ của anh, dùng bộ dụng cụ sáng bóng lấp lánh ánh vàng đó chọn các loại hải sản.
Sức lực không bằng được Công Tước đại nhân, cho nên từ ban đầu vốn bằng nhau, chỉ một lát sau đã tụt lại phía sau. Cô thấy hơi gấp gáp, nhưng càng gấp lại càng chậm.
Đúng lúc này, Công Tước đại nhân đột nhiên đặt bộ dụng cụ trong tay xuống, nghiêng người sang giúp cô hoàn thành bước tiếp theo.
Cung Ngũ nhìn thẳng vào ánh mắt đang lấp lánh ý cười của anh, nghe thấy anh nói: “Làm tốt lắm.”
Cung Ngũ vui vẻ, hào hứng tiếp tục học theo anh.
Chuyện này đúng là rất kỳ lạ. Trước đây nhà họ Cung đặc biệt mời thầy giáo đến dạy các loại lễ nghi cho cô, bao gồm các loại lễ nghi trên bàn ăn, nhưng cô vẫn không học được, cứ đến giờ học là ngủ gật. Nhưng bây giờ cô chỉ làm theo Công Tước đại nhân một lần, tuy vẫn chưa thực sự thuần thục nhưng cô đã nhớ được toàn bộ các bước.
Yến Đại Bảo ở bên cạnh kinh ngạc: “Tiểu Ngũ, cậu học nhanh quá!”
Cung Ngũ đắc ý nói: “Tớ thông minh mà!”
Hạ Chân thật không thể chịu nổi Cung Ngũ. Chuyện mất mặt như vậy mà cô ta cũng làm được, ngay cả một món hải sản cũng không biết ăn, vậy mà còn đắc ý được, cô ta không thấy xấu hổ à?
Nửa đầu bữa cơm Cung Ngũ đắm chìm trong sự rầu rĩ, còn nửa sau lại vui vẻ học tập.
Khi đi cô ôm bức tranh tiền, cười vui vẻ đi phía sau Công Tước đại nhân. Yến Đại Bảo đang định rời đi thì phát hiện trên bàn có một đồng xu ở bên phía Cung Ngũ, Yến Đại Bảo cầm lấy đồng xu, chạy ra: “Tiểu Ngũ, cậu không cần mạng sống của cậu nữa à?”
Cung Ngũ quay đầu lại: “Cái gì thế?”
Yến Đại Bảo đưa đồng xu cho cô, “Cậu nhìn đi!”
Cung Ngũ “ờ”một tiếng, lấy đồng xu cầm trong lòng bàn tay, khi đi về vẫn ngồi như lúc đến. Suốt đường đi cô không khép miệng lại được, còn nói chuyện không ngừng: “Anh Tiểu Bảo, có phải anh định ở lại Thanh Thành một thời gian không? Anh còn phải về Gaddles nữa không?”
Vốn dĩ cô không nhớ được tên quốc gia đó, nhưng không biết tại sao lần này Công Tước đại nhân trở về, cô bỗng nhiên nhớ được. Gaddles, cái tên dài khó nhớ như vậy cô cũng nhớ được, đúng là cô rất thông minh mà!
“Tiểu Ngũ muốn tôi về sớm hay về muộn?”
“Bao lâu anh Tiểu Bảo mới về một chuyến, đương nhiên là em hy vọng anh Tiểu Bảo ở lại thêm mấy ngày rồi.”
Vừa nghĩ đến nụ hôn lúc nãy, Cung Ngũ lại kích động muốn đơ người. Vừa nãy cô còn cố ý chạy đến nhà vệ sinh súc miệng, vì nhỡ chẳng may có cơ hội nữa thì sao?
Xe dừng ở cổng trường, Cung Ngũ xuống xe, vẫy tay với Công Tước đại nhân, “Anh Tiểu Bảo, em và Đại Bảo phải lên lớp đây!”
Công Tước đại nhân gật đầu: “Tối nay đến đón các em.”
Cung Ngũ nghe vậy, xung quanh lại như nổi bong bóng màu hồng, “Vâng ạ, cảm ơn anh Tiểu Bảo, tối nay gặp lại!”
Đến khi Cung Ngũ và Yến Đại Bảo cùng Hạ Chân rời đi, Công Tước đại nhân mới quay về xe. Công Tước đại nhân siết chặt đồng xu đó, cảm thán từ tận đáy lòng, cảm ơn trời đất, cuối cùng thì trong lòng cô gái nhỏ ấy anh cũng thắng được một đồng xu Mỹ!