Xe dừng lại ở trước cổng tiểu khu, khoảng sân vốn rộng rãi vì sự xuất hiện của đội xe của Công Tước đại nhân mà bỗng trở nên chật chội.
Cung Ngũ có chút khó xử, cô muốn xuống xe nhưng Công Tước đại nhân vẫn đang cầm tay cô. Hai ngày nay sao cô cứ thấy thời gian trôi đi nhanh quá, rõ ràng là từ trường học về nhà cô xa lắm mà, nhưng sao lần nào cũng đến nơi nhanh thế này?
“Anh Tiểu Bảo, em đến nơi rồi.” Cung Ngũ chớp mắt nhìn anh, cô đến nơi rồi, có thể trả tay lại cho cô được chưa? Cô lo lắng nếu mình cứ thế rụt tay về thì có khi anh Tiểu Bảo lại tức giận nữa.
Dường như Công Tước đại nhân cũng chỉ vừa mới phát hiện ra, anh cười với cô, nói: “Ừ.”
Sau đó thả tay cô ra.
Cung Ngũ mím môi, sau khi Công Tước đại nhân xuống xe liền mở cửa xe cho cô: “Tiểu Ngũ xuống xe đi.”
“Anh Tiểu Bảo, vậy em về nhà đây.”
“Ừ.”
Đi được hai bước cô lại quay đầu lại: “Anh Tiểu Bảo, nếu như anh về nước thì nhớ nói cho em biết, em sẽ tiễn anh.”
Công Tước đại nhân gật đầu, “Ừ.”
Cung Ngũ lại thở dài, cảm giác trống vắng trong lòng này là sao chứ? Hình như cô có chuyện gì chưa làm thì phải.
Đã đi đến cổng rồi, Cung Ngũ lại lật đật chạy đến, Công Tước đại nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích
“Anh Tiểu Bảo, anh về đi, ngày mai gặp lại.”
Công Tước đại nhân lại gật đầu: “Ừ.”
Cung Ngũ ôm bức tranh tiền trong lòng, xoay người bước đi, đi được hai bước lại quay đầu lại, Công Tước đại nhân vẫn đứng đó, đi mấy bước lại quay đầu lại, anh vẫn ở đó, tư thế đứng vẫn không thay đổi.
Cung Ngũ vội vàng chạy vào tiểu khu.
Công Tước đại nhân nhìn bóng lưng cô biến mất, tài xế khẽ lên tiếng nhắc nhở: “Thưa ngài, chúng ta phải về rồi.”
Công Tước đại nhân yên lặng nhìn cánh cổng lớn, chỗ bóng dáng kia vừa biến mất.
Tài xế lại nhắc nhở, Công Tước đại nhân định ngồi vào trong xe, đúng lúc anh xoay người thì nhìn thấy cô gái đó đã lại ào ào xông ra, cô chạy đến trước mặt anh, khom lưng thở gấp, nói: “Anh Tiểu Bảo, em có một chuyện muốn làm, nhưng mà... anh đừng giận có được không?”
Công Tước đại nhân nhìn cô, vẻ mặt nghi hoặc, không đợi anh hỏi xem đó là chuyện gì thì cô đã đặt bức tranh tiền trong tay xuống đất, sau đó nhào tới ôm cổ anh hôn một cái.
Động tác cô nhào đến quá mạnh, đến nỗi chính mình cũng nghiêng người lảo đảo, nhờ Công Tước đại nhân mới ổn định lại được.
Cung Ngũ mặc kệ, tiếp tục hôn.
Người tài xế đang đờ người đứng nhìn, cô gái này đang muốn ăn tươi nuốt sống Công Tước đại nhân?
Hôn xong, Cung Ngũ đã thấy hài lòng, buông cổ Công Tước đại nhân ra, định rút lui thì Công Tước đại nhân đã đè cô lên cửa xe…
Một lúc sau, anh mới chậm rãi buông tay ra, hơi thở hỗn loạn: “Chúng ta lại hòa rồi nhé.” Anh đè lên trán cô, khẽ cười nói: “Đương nhiên là tôi sẽ không giận Tiểu Ngũ. Bây giờ Tem có thể về nhà được rồi.”
Cung Ngũ chớp mắt, gật đầu: “Vâng.”
Trước khi đi còn không quên ôm bức tranh tiền của cô. Lần này cô chạy đi không quay lại.
Lúc này Công Tước đại nhân mới lên xe.
Cung Ngũ về nhà, ở nhà chỉ có một mình Nhạc Mỹ Giảo, Cung Ngũ còn đang thấy lạ vì Bộ Sinh lại không có nhà. Cô không có tâm trạng nói chuyện với mẹ nữa, cô phải về phòng hồi tưởng lại hương vị vừa rồi
Nhạc Mỹ Giảo thấy cô lật đật chạy vào, chuyện đầu tiên là xông vào phòng, mặt bà còn đang đắp mặt nạ, thấy vậy liền đuổi theo sau: “Tiểu Ngũ, con làm gì vậy hả?”
Cung Ngũ đóng cửa phòng rầm một cái, “Con phải ôn bài!”
Nhạc Mỹ Giảo: “…”
Tiểu Ngũ ôn bài?
Không phải bà không tin tưởng con gái mình, nhưng thực sự bà quá hiểu Cung Ngũ, bà gõ cửa: “Tiểu Ngũ, con mở cửa ra, muộn thế này rồi con còn đi đâu hả?”
Cung Ngũ vội nói, “Con đi ăn cơm với Yến Đại Bảo, anh trai Yến Đại Bảo mời bọn con ăn cơm cho nên mới về muộn.”
Nhạc Mỹ Giảo nghĩ ngợi một lát, anh trai Yến Đại Bảo chẳng phải là cậu Phí hay sao?
Ấn tượng của Nhạc Mỹ Giảo với anh khá tốt, một quý tộc người nước ngoài không thích nói chuyện nhưng lại tao nhã chững chạc, đặc biệt là sau khi anh đã giúp bà một chuyện lớn như vậy, sau đó còn có cơ hội hợp tác không ngừng kéo đến, vậy nên mới khiến Nhạc Mỹ Giảo yên tâm hơn đôi chút, “Sau này không được về muộn nữa.”
“Con biết rồi!” Cung Ngũ thờ ơ trả lời, cô đã lăn lộn trên giường, tâm trạng cực kỳ thoải mái, đến nỗi không thể ngừng lại được.
Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy như trạng thái mấy ngày hôm nay của Cung Ngũ rất giống như người đang yêu. Bà là người từng trải, đương nhiên biết biểu hiện khi yêu của những cô gái ngốc nghếch này là thế nào. Năm xưa khi bà bị Cung Truyền Thế làm cho điên đảo, chẳng phải cũng có phản ứng giống hệt như Cung Ngũ bây giờ hay sao?
Tuy Bộ Sinh nói không có khả năng lắm, nhưng Nhạc Mỹ Giảo tin chắc rằng điều mình nghi ngờ không phải là không có căn cứ.
Tối nay Bộ Sinh không có mặt, bớt đi một người ngứa mắt, Nhạc Mỹ Giảo lại có thời gian tra hỏi Cung Ngũ, bà gõ cửa phòng, “Tiểu Ngũ, con đang làm gì vậy hả?”
Cung Ngũ thấy mẹ cô phiền muốn chết, cô mở cửa ra, chỉ vào cuốn sách trên bàn, nói, “Mẹ, con đang ôn bài tiếng Anh thật mà, mẹ đã nói nếu con phải thi lại thì không cho con đi học nữa, làm sao con dám lơ là chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo thực sự thấy Cung Ngũ đã bật đèn, trên bàn là cuốn sách tiếng Anh. Bà không tin nhưng vẫn quay ra, “Vậy con học đi.”
Đối với Nhạc Mỹ Giảo, Cung Ngũ vẫn còn quá nhỏ, khi yêu thật cô sẽ không khỏi bị người ta lừa gạt, nếu dính phải đám cậu ấm ăn chơi, có khi người ta chỉ lấy chút tiền ra đập là cô đã choáng váng đầu óc rồi. Năm xưa cũng chính vì còn quá nhỏ, không có năng lực phân biệt cho nên bà mới mắc bẫy Cung Truyền Thế, bị mấy lời đường mật của ông ta làm mất đi năng lực suy nghĩ. Tiểu Ngũ tuyệt đối sẽ không được phép giẫm vào vết xe đổ của bà.
Cung Ngũ ngồi lại bên bàn, dáng vẻ như đang nghiêm túc xem sách. Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô rồi mới đóng cửa lại.
Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy tiếng điện thoại của mình vang lên trong phòng khách. Bà đi ra xem, quả nhiên là điện thoại của Bộ Sinh gọi đến. Nhạc Mỹ Giảo có chút mất kiên nhẫn, nhấn nút nghe: “Alo?”
Bộ Sinh cười, vừa nghe đã biết bà đang bực mình, “Tôi đến nơi rồi nên nói với em một tiếng. Tôi gặp mấy người bạn cũ, nói không chừng sẽ về muộn...”
“Cậu có thể không về cũng được.”
“Đừng có cứ giận là không cho tôi về nữa.” Bộ Sinh vẫn cười, phía sau hơi ồn ào, anh ta đành phải hơi cất cao giọng lên, “Em mà dám khóa cửa thì tôi sẽ cho người phá cửa ngay trong đêm, có người đến phàn nàn thì cũng là đến tìm em thôi.”
“Cậu có thể biết xấu hổ một chút có được không?”
“Biết xấu hổ?” Bộ Sinh cười thành tiếng, “Nếu biết xấu hổ em sẽ yêu tôi chứ?”