Công Tước

Chương 243: Vua nịnh bợ.1



Cung Ngũ vẫn không hề thay đổi, nhưng sau khi hai người nói rõ với nhau, cô lập tính có ý thức chiếm hữu mãnh liệt. Thực ra trước đây cô cũng có nhưng không mạnh mẽ, bây giờ cô đã nhận định Công Tước đại nhân là của cô nên bắt đầu suy nghĩ làm sao để đẩy lui mọi tình địch.

Ví dụ là Tần Tiểu Ngư, Hạ Chân hay là những người có ý đồ đen tối cứ nhìn chằm chằm Công Tước đại nhân. Nhưng cô lại không thể hành động quá rõ ràng, hai người đã thống nhất là lén lút vụng trộm rồi. Ngộ nhỡ bị ai đó phát hiện truyền đến tai mẹ cô, sau này cô thực sự chỉ có thể ngồi xe lăn gặp mặt Công Tước đại nhân mà thôi.

Trong lòng Cung Ngũ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng trên mặt vẫn tỏ ra điềm tĩnh, ôm cánh tay Công Tước đại nhân cùng đi, hỏi quanh co: “Anh Tiểu Bảo, anh cảm thấy Tần Tiểu Ngư thế nào?”

“Tần Tiểu Ngư?” Anh mỉm cười, “Những người chỉ gặp một lần, anh thường sẽ không nhớ. Sao thế? Tần Tiểu Ngư là bạn học của Tiểu Ngũ sao?”

Cung Ngũ hài lòng, “Không có gì, là người không quan trọng ấy mà.” Ngừng một lát, cô lại hỏi: “Anh Tiểu Bảo, anh thấy Hạ Chân thế nào?”

“Hạ Chân?” Công Tước đại nhân cười, “Chính là bạn học mà lần trước Đại Bảo dẫn cô ấy cùng đi ăn cơm với chúng ta, còn khiến Đại Bảo và Tiểu Ngũ không vui đó sao? Anh không thân với cô ấy, sao thế? Cô ấy là bạn của Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ phải rõ hơn anh mới phải chứ.”

Cung Ngũ lại hài lòng, nắm chặt bàn tay: “Anh Tiểu Bảo, anh như vậy thật tốt, người không thân thiết không cần nhớ. Ha ha ha…”

Công Tước đại nhân nhìn cô, đáp: “Cảm thấy tốt thì Tiểu Ngũ cũng phải học theo mới được.”

Cung Ngũ ra sức gật đầu, “Đương nhiên. Em phải học theo anh Tiểu Bảo, học thật nhiều thứ. Ngoài học tiếng Anh, còn phải có lịch sự và những thứ khác nữa!”

Công Tước đại nhân đáp: “Tốt.”

Cung Ngũ nhớ đến đống tiền bảo bối cùng mình, cô dè dặt hỏi: “Anh Tiểu Bảo, mặc dù chúng ta đã là người yêu của nhau, nhưng tiền đầu tư của em vẫn là của em nhé.”

Công Tước đại nhân nhìn cô: “Em sợ anh phân chia tài sản của em?”

Cung Ngũ cắn môi dưới, nói nhỏ: “Không phải… Em cảm thấy cái này phải nói rõ ràng. Hơn nữa, anh Tiểu Bảo có nhiều tiền như vậy, chắc chắn sẽ không thèm ít tiền đó của em đâu.”

“Đúng là như vậy, nhưng Tiểu Ngũ cứ nghĩ đến tiền, trong lòng anh không thoải mái. Anh cảm thấy Tiểu Ngũ không tin tưởng anh.” Anh nghĩ một lát rồi nói: “Chi bằng thế này, anh trả lại tiền cho Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ tìm người khác giúp em đầu tư. Giữa hai chúng ta không còn quan hệ tiền bạc, Tiểu Ngũ cũng sẽ không lo lắng.”

Cung Ngũ ngây người, vội nói: “Anh Tiểu Bảo, anh đừng tức giận, sau này em sẽ không hỏi nữa đâu! Em đảm bảo không hỏi nữa. Em chỉ thuận miệng nói ra mà thôi, ha ha ha ha… Anh Tiểu Bảo, sao anh lại đẹp trai như vậy chứ? Sao mẹ anh lại sinh ra anh đẹp trai đến vậy?”

“Tiểu Ngũ cảm thấy anh và Bộ Sinh ai đẹp trai hơn?”

“Chuyện này còn phải nói sao? Đương nhiên là anh Tiểu Bảo đẹp trai hơn rồi!”

Công Tước đại nhân cười: “Thật sao? Tiểu Ngũ nói thật lòng chứ?”

Cung Ngũ chạy đến trước mặt anh, đôi mắt hoa đào mở tròn xoe để cho Công Tước đại nhân nhìn thấy sự chân thành trong đôi mắt cô, nói: “Anh nhìn vào mắt em đi. Anh Tiểu Bảo là người đẹp trai nhất trên đời.”

Công Tước đại nhân xem như hài lòng, gật đầu: “Anh tin Tiểu Ngũ.” Anh dắt cô đi chầm chậm về phía trước, “Tiểu Ngũ cảm thấy anh Bộ là người như thế nào?”

Cung Ngũ nghiêm túc trả lời: “Người ngốc nhiều tiền, tiêu tiền hoang phí!”

Đây chính là những đánh giá thật lòng của Cung Ngũ về Bộ Sinh. Mẹ cô nấu một bữa ăn thôi cũng kiếm được ba mươi vạn của Bộ Sinh. Đầu bếp giỏi nhất giới nấu đồ ăn cho ba người cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy đâu! Chỉ là ba người, có ăn thịt rồng cũng không tốn nhiều tiền như vậy, huống chi là chỉ ăn tôm?

Công Tước đại nhân thực sự không ngờ Cung Ngũ lại đánh giá Bộ Sinh như vậy. Anh cười gật đầu: “Nếu như anh Bộ biết em đánh giá về anh ta như vậy, e rằng sẽ dở khóc dở cười.”

“Em chỉ nói sự thật thôi.”

“Anh nhớ rằng anh Bộ vốn là vị hôn phu của Tiểu Ngũ mà, đúng không?”

Cung Ngũ lập tức căng thẳng, “Đó là chuyện rất lâu về trước, em suýt nữa đã quên chuyện này rồi!”

“Nhưng bây giờ Tiểu Ngũ vẫn có tiếp xúc thân thiết với anh ta. Theo anh được biết, mỗi tuần Tiểu Ngũ về nhà, Bộ Sinh đều sắp xếp xe đến đón em. Nếu Tiểu Ngũ và anh Bộ đã giải trừ hôn ước từ lâu rồi, vì sao Tiểu Ngũ còn đi xe của anh ta?”

Cung Ngũ nghẹn lời, “Chuyện đó… chuyện đó là bởi vì…”

Bộ Sinh và mẹ cô…

Cô kịp ý thức được rằng nói loại chuyện này ra cho Công Tước đại nhân nghe không vẻ vang gì, vì vậy cô vội ngậm miệng lại.

“Bởi vì sao cơ?”

Cung Ngũ chỉ đành nói: “Bởi vì là xe miễn phí, không dùng thì uổng quá!”

Công Tước đại nhân: “...”

Cung Ngũ cười lấy lòng anh, “Ôi chao, cùng lắm là sau này em không đi xe anh ta nữa là được. Em sẽ đi ve bus về nhà, được chưa? Anh Tiểu Bảo anh đừng tức giận, nghe nói người hay giận sẽ mau già.”

Công Tước đại nhân: “...”

Anh im lặng nhìn Cung Ngũ, Cung Ngũ lập tức cười tươi như hoa.

Công Tước đại nhân trầm tư mấy giây, chậm rãi hỏi: “Tiểu Ngũ cảm thấy cô Nhạc là người mẹ như thế nào?”

“Mẹ em á?” Cung Ngũ suy nghĩ một lát, không tìm được đánh giá thích hợp, cô đành nói: “Mẹ em là một người mẹ tốt, em yêu mẹ nhất.”

“Nếu như bà ấy làm chuyện gì đó khiến Tiểu Ngũ không vui thì sao? Tiểu Ngũ sẽ thế nào?”

Cung Ngũ trợn tròn mắt: “Ngày nào mẹ em cũng làm chuyện khiến em không vui hết, không cho em yêu đương, em có thể vui sao? Hồi em còn nhỏ, bà ấy cần tiền lẻ đi mua rau, còn lén lút lấy tiền xu trong ống heo của em! Chuyện này rất nghiêm trọng, em tức giận mấy ngày không thèm để ý đến bà ấy. Nhưng cũng hết cách, bà ấy là mẹ em, em cũng không thể khiến bà ấy tức giận. Nếu như bà ấy tức giận, em sẽ không có cơm ăn.”

Công Tước đại nhân không nhịn được xoa đầu cô, “Có anh ở đây rồi, sẽ không để Tiểu Ngũ không có cơm ăn.”

Cung Ngũ cười toét miệng: “Hi hi, anh Tiểu Bảo thật tốt.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.