Hai hôm nay Nhạc Mỹ Giảo thấy trong người không thoải mái, chắc là do thời tiết bỗng trở lạnh nên bà bị cảm, đã hai ngày rồi bà không đến công ty. Nhạc Mỹ Giảo quý trọng mạng sống của mình hơn những người khác. Lúc làm việc thì rất điên cuồng, nhưng một khi cảm thấy không khỏe thì vẫn sẽ chịu ở nhà dưỡng bệnh.
Cung Ngũ oán trách: “Mẹ ốm cũng không nói với con một tiếng.”
“Chỉ bị cảm thôi, có gì đáng nói đâu.” Nhạc Mỹ Giảo nhìn Cung Ngũ, “Hôm nay mẹ không muốn nấu cơm đâu, con muốn ăn tự nghĩ cách đi.”
“Mẹ xem mẹ đi, giờ ngay cả cơm cũng không nấu được. Hay là con nấu cơm cho mẹ nhé?”
Nhạc Mỹ Giảo tỏ vẻ ghét bỏ: “Con nấu có thể ăn được sao? Thôi đừng! Bây giờ mẹ chỉ bị cảm cúm thông thường, ăn cơm con nấu xong chắc phải đi bệnh viện thật mất.”
Hai mẹ con đang nói chuyện thì Bộ Sinh mở cửa vào nhà, theo sau anh ta còn có một đầu bếp, “Tiểu Ngũ về rồi à?”
Cung Ngũ hỏi: “Bộ Sinh, mẹ tôi bị bệnh nghiêm trọng lắm à? Cơm cũng không nấu được.”
Bộ Sinh mỉm cười: “Cô ấy bị cảm nặng, chân tay không còn sức lực, không muốn nấu.”
Bằng không Nhạc Mỹ Giảo yêu tiền như vậy, sao lại để cho Bộ Sinh dẫn đầu bếp về nhà chứ?
Đầu bếp xách đồ ăn trong tay, sau khi đến thì bận rộn trong bếp.
Bộ Sinh rót nước, cầm thuốc đến, “Buổi trưa em có uống thuốc đúng giờ không?”
“Uống rồi! Cậu không thấy phiền à?”
Gọi điện thoại giục liên tục như vậy, bà có thể quên sao?
Bộ Sinh để thuốc vào lòng bàn tay bà, “Uống cái này đi, trước khi ngủ lại uống một lần nữa, ngày mai chắc sẽ đỡ. Bác sĩ đã nói sau ba ngày sẽ khỏi.”
Cung Ngũ ngồi ở phòng khách một lúc, sau đó đứng dậy đi vào phòng học thuộc từ vựng. Hừ, có người yêu thì giỏi lắm sao? Cô cũng có đó, còn là người đàn ông đẹp trai nhất trên đời!
Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy Cung Ngũ lại nói lầm rầm trong phòng, bà rón rén đi tới xem cô đang làm gì. Dán lỗ tai lên cửa nghe một lúc, bà ngạc nhiên phát hiện ra Cung Ngũ đang học thuộc từ vựng.
Nhạc Mỹ Giảo: “...”
Bộ Sinh đi đến kéo bà ra, “Tôi đã nói con bé lớn rồi, rất nhiều chuyện sẽ biết tự cân nhắc. Em càng quản chặt, con bé càng phản nghịch. Huống hồ Tiểu Ngũ vẫn luôn khác với những đứa trẻ khác.”
Nhạc Mỹ Giảo vẫn chưa định thần lại, quay về phòng khách lẩm bẩm: “Tiểu Ngũ thực sự thay đổi tính rồi? Tôi thực sự nghe thấy con bé học thuộc từ vựng.” Bà khẽ đẩy Bộ Sinh: “Cậu đi nghe lại xem, xem có phải tôi nghe nhầm không?”
Bộ Sinh thở dài: “Là thật đó. Tiểu Ngũ đã học tập chăm chỉ một khoảng thời gian rồi. Lúc trước có một lần tôi đón con bé về, con bé cũng ngồi trên xe học thuộc lòng.”
Nhạc Mỹ Giảo lo lắng: “Có phải nó đã chịu đả kích gì không?”
Con gái bà, bà có thể không hiểu sao? Cung Ngũ có thể học tập chăm chỉ? Lẽ nào thực sự là vì không muốn thi lại? Mặc dù đây là một hiện tượng tốt, nhưng Nhạc Mỹ Giảo vẫn cứ cảm thấy có cái gì đó không đúng.
“Lúc nào đó tôi phải đến trường con bé một chuyến xem sao, xem có chuyện gì mà tôi không biết không.”
“Không cần, thật sự không cần đâu. Mỹ Giảo, Tiểu Ngũ đã lớn rồi, em có thể đừng quản quá nhiều được không, con bé sẽ cảm thấy không được tôn trọng.”
Nhạc Mỹ Giảo không hiểu những thứ đó. Bà lo lắng Cung Ngũ có chuyện gì mà bà không biết, sau này bà chắc chắn sẽ cực kỳ hối hận.
Bộ Sinh nói chuyện với Nhạc Mỹ Giảo cả đêm, bà mới miễn cưỡng đồng ý: “Cậu nói có vẻ cũng đúng. Tôi càng lo lắng, càng can thiệp thì sẽ khiến con bé càng xa lánh tôi.”
Bộ Sinh cười: “Không đâu. Tiểu Ngũ chỉ giận một chốc một lát thôi.”
Trong khi đó, đầu bếp bưng đồ ăn đặt lên bàn, cười nói: “Tổng giám đốc Bộ, đồ ăn gần xong hết rồi, chỉ thiếu món canh nữa thôi. Nếu như mọi người đói thì có thể ăn trước. Canh chỉ nấu một loáng là xong!”
Bộ Sinh hỏi Nhạc Mỹ Giảo, “Bây giờ ăn luôn hay đợi lát nữa ăn?”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn về phía phòng Cung Ngũ, “Đợi con bé rồi cùng ăn!”
Sau khi học từ vựng một lúc, Cung Ngũ nhìn thời gian, mở phần mềm ra nói chuyện với Công tước đại nhân.
Cung Ngũ: [Anh Tiểu Bảo, hôm nay em về nhà mẹ. Em mới về được một lúc, anh đang làm gì thế? Anh ngủ dậy chưa?]
Công Tước đại nhân: [Anh dậy rồi. Anh đang ở phía Nam, có chút chuyện cần xử lý. Đợi anh xử lý xong sẽ liên lạc lại với em nhé, được không?]
Cung Ngũ vui vẻ: [Được ạ. Không sao. Em đợi anh.]
Công Tước đại nhân: [Đừng đợi, chưa biết lúc nào anh mới xong. Anh xong việc sẽ liên lạc với em.]
Cung Ngũ đáp: [Được, bye bye anh Tiểu Bảo.]
Công Tước đại nhân: [Bye Bye.]
Anh vừa ấn gửi đi thì Lý Tư Không đã thò gương mặt đen sì ra, nhìn anh chằm chằm, hỏi: “Ai thế? Bạn gái cậu à? Ái chà, không nhìn ra đấy, cậu lại có bạn gái rồi! Dì tôi biết không? Dì ấy giới thiệu cho cậu à? Trông thế nào? Nào, cho tôi xem ảnh đi, dù sao chúng ta chúng là anh em tốt bao nhiêu năm qua, tôi làm quân sư cho cậu…”
Công Tước đại nhân chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh ta rồi cất bước chậm rãi đi về phía trước.
Lý Tư Không đuổi theo sau: “Này, cậu giấu cái gì chứ? Cô gái kia xinh thế nào mà cậu bảo vệ ghê vậy! Hai chúng ta còn là anh em không? Tôi chỉ nhìn một cái thôi…”
Thấy Công Tước đại nhân không dừng bước, Lý Tư Không hô to: “Biết ngay là cậu ki bo mà. Tôi đợi xem cậu thất tình! Hứ, có gì ghê gớm chứ? Có bạn gái giỏi lắm sao? Ông đây gái theo đầy! Ai kém hơn ai chứ? Ông nhổ vào!”
Anh ta lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm vào cột sóng điện thoại, cau mày, co cẳng đuổi theo, “Bảo, Bảo, thương lượng một chuyện. Điện thoại cậu tặng tôi cột sóng có vẻ không tốt. Cậu nhìn đi, không có tí sóng nào. Cậu trả điện thoại cũ cho tôi đi, tôi cứ tưởng mình được đổi cái xịn hơn, ai dè từ smartphone biến thành cục gạch. Cậu xem đi, cậu tự xem đi này!”
Công Tước đại nhân dừng bước, quay đầu lại nhìn: “Cậu đang nghi ngờ năng lực của tôi?”
Lý Tư Không vội nói: “Không có, tôi có thể nghi ngờ sao? Không phải ai cũng có khi sơ sót hay sao? Ý của tôi là vị trí của tôi không tốt, phải nâng cao chức năng bắt sóng của điện thoại. Nếu không tôi không gọi điện thoại được, mẹ tôi lo lắng cho tôi thì làm thế nào?”
“Tôi sẽ định kỳ báo bình an cho anh Cả. Anh ấy sẽ truyền đạt lại, cho nên cậu không phải lo.”
Lý Tư Không: “...”
Anh ta chạy đuổi theo Công Tước đại nhân: “Bảo, cậu nói ra đi, tôi có chỗ nào đắc tội với cậu hả? Tự dưng tôi bị anh đá đến thu dọn cái mớ rắc rối này thì thôi đi, ngay cả gọi điện thoại cũng bị cấm. Cậu nói xem tôi có thể không than trời sao?”
Công Tước đại nhân bước đi chậm rãi, “Do cậu tự chuốc lấy.”
Lý Tư Không tức hộc máu: “Mẹ kiếp! Quan trọng là ông đây đã làm gì?”
Lý Tư Không bị ném đến cái nơi hoang vu, chó ăn đá gà ăn sỏi này đã được nửa năm. Điều này khiến cho cậu hai Lý từng hưởng thụ cuộc sống xa hoa ăn chơi đàng điếm suốt một thời gian dài suýt nữa thì suy sụp. May mà sau khi dần thích nghi vẫn còn thấy tạm ổn, nhưng vì sao lại cấm cản không cho anh ta gọi điện thoại chứ!
Không có ai quan tâm đến anh ta thì anh ta kể khổ với ai chứ? Hiếm khi Công Tước đại nhân đến, còn không hiểu nỗi khổ của anh ta. Anh ta vẫn còn trẻ như vậy, cũng muốn đi tán gái, ăn đồ ăn ngon nữa, dựa vào đâu mà đối xử với anh ta như vậy?
Nhắc đến chuyện này, Lý Tư Không không nhịn được đau lòng rơi nước mắt. Anh Cả một mực nói anh ta ở Thanh Thành không chăm chỉ học hành, còn nói anh ta chơi bời lêu lổng. Mẹ anh ta còn không nói thì bọn họ có tư cách gì mà quản chứ? Lý Tư Không vừa tức giận vừa bất lực. Bây giờ anh ta không có cách nào gọi điện về kể khổ với mẹ, chỉ có thể ngoan ngoan bị nhốt ở đây.
Tuyệt Địa là địa bàn của anh Cả, Thanh Thành là địa bàn của chú Yến, còn ở đây là địa bàn của Bảo, vậy địa bàn của anh ta ở đâu? Ức hiếp người quá đáng mà!
Lý Tư Không ngẩng mặt lên nhìn trời xanh, chỉ thấy bầu trời rất đẹp chứ không tìm được tiếng nói nào để an ủi bản thân!
Lý Tư Không ngẫm nghĩ rồi lại đuổi theo Công Tước đại nhân: “Bảo, cho tôi mượn dùng điện thoại của cậu một lát được không? Tôi gọi một cuộc điện thoại về cho mẹ tôi thôi, được không? Mẹ kiếp, tôi gọi về cho mẹ tôi cũng không được à?”
Công Tước đại nhân liếc nhìn anh ta, “Anh Cả cậu bảo không được.”
Lý Tư Không: “...”
Anh ta rất muốn đánh người. Nhìn thấy phía trước có mấy chiếc xe Jeep đang đi đến, anh ta lập tức thu hồi lại dáng vẻ không tập trung vừa rồi, nhanh chóng đi theo sau Công Tước đại nhân. Hai bên bắt đầu đàm phán.