Công Tước

Chương 26: Phế phẩm giá trị liên thành



Bộ Sinh thở dài: “Vị hôn thê bé nhỏ của tôi hình như có chút hiểu lầm với tôi rồi. Chi bằng đợi lát nữa ăn cơm xong, chúng ta gặp riêng giải quyết triệt để hiểu lầm này có được không?”

“Ai có hiểu lầm với anh chứ?” Cung Ngũ bĩu môi, lườm anh một cái, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Bộ Sinh mỉm cười, đưa tay vuốt lại mấy sợi tóc bù xù trên đỉnh đầu cô. Cung Ngũ cảnh giác ngẩng đầu: “Anh làm gì vậy?”

“Ngoan, đừng khẩn trương, ngoan ngoãn ăn cơm là được.” Cánh tay Bộ Sinh đặt trên lưng ghế của Cung Ngũ, anh hơi nghiêng người như thể không có ý định dùng bữa. Quản gia cẩn thận bày một bộ bát đũa trước mặt anh ta, “Ngài Bộ, mời dùng.”

Bộ Sinh chỉ khẽ gật đầu, rồi lại tiếp tục dồn toàn bộ ánh mắt lên người Cung Ngũ.

Cung Truyền Thế cười ha hả nói: “Bộ Sinh và Tiểu Ngũ bên nhau như thế nào rồi? Bình thường Tiểu Ngũ hơi bướng bỉnh một chút, Bộ Sinh phải bao dung hơn với Tiểu Ngũ nhà ta. Tiểu Ngũ, con cũng vậy, có vị hôn phu tốt như Bộ Sinh, bản thân con cũng phải hiểu chuyện một chút, có biết không?”

Cung Ngũ âm thầm trợn mắt. Cung Tứ ở đối diện cẩn thận đá cô một cái, ý bảo cô nghe lời một chút. Cung Ngũ bĩu môi, cúi đầu ăn cơm.

Cung Ngôn Thanh ngồi bên cạnh cô vẫn luôn rũ mắt. So với động tác của Cung Ngũ, động tác của cô ta tao nhã ung dung, đối với mọi thứ xung quanh đều không có hứng thú lắm, dáng vẻ vô cùng cao ngạo lạnh lùng.

Cung Ngũ cảm thấy từ đầu đến chân người chị này của cô đều là diễn. Mỗi một câu Bộ Sinh nói, cô ta đều dựng lỗ tai lên nghe, nghe xong khóe môi lại rũ xuống. Một nỗi buồn thoáng qua nhưng Cung Ngũ vẫn có thể cảm nhận được.

Thế nên cô ngồi thẳng lưng, tròng mắt đảo sang nhìn Cung Ngôn Thanh, sau đó lại chuyển sang nhìn Bộ Sinh. Đột nhiên cô nghiêng đầu, ghé sát vào tai Bộ Sinh, nói: “Này!”

Bộ Sinh hơi nghiêng đầu sang, trong mắt mang theo vài phần ý cười: “Sao vậy?”

“Tôi cảm thấy…” Cung Ngũ mỉm cười hì hì nói: “Hình như chị ta đang thầm thích anh.”

Bộ Sinh liếc nhìn Cung Ngôn Thanh, mỉm cười nói với Cung Ngũ: “Tôi đang thầm thích em.”

Cung Ngũ lườm anh một cái, sau đó lại nghĩ có thể chọc tức Cung Ngôn Thanh, lập tức trở nên nhiệt tình hơn: “Đương nhiên, tôi đơn thuần lại đáng yêu như vậy, mắt anh cũng đâu có mù, thích tôi không phải rất bình thường sao?”

Bộ Sinh mỉm cười: “Phải, mắt tôi không bị mù. Đương nhiên sẽ thích Cung Ngũ tiểu thư vừa đơn thuần lại đáng yêu, còn vô cùng xinh đẹp nữa.”

Đối với câu này của Bộ Sinh, Cung Ngũ cảm thấy rất hài lòng.

Sắc mặt của Cung Ngôn Thanh sa sầm, từ đầu đến cuối chỉ cắm mặt chuyên tâm dùng bữa.

Cung Truyền Thế hiển nhiên rất hài lòng với những gì diễn ra trước mắt, cũng biểu hiện thái độ rất vừa ý với chàng rể Bộ Sinh này.

Dẫu sao cũng đột nhiên chui ra một đứa con gái, lại câu được một chàng rể tốt như Bộ Sinh, thật sự hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Cung Truyền Thế.

Cảm giác này giống như niềm vui vô tình nhặt được một phế phẩm, đột nhiên lại bán được một nghìn vạn vậy.

Trên bàn cơm, mấy anh em Cung gia đều mỉm cười vui vẻ nhìn nhau, thỉnh thoảng còn khen Cung Ngũ một câu, tóm lại mà nói cũng chỉ vì lấy lòng Bộ Sinh.

Giọng điệu nhiệt tình lấy lòng này khiến Cung Ngũ cảm thấy có phải Bộ Sinh lại khiến Cung gia xem anh như mỏ vàng không đáy không.

“Nghe nói mấy ngày nay Bộ Thị vừa nhận một hạng mục lớn của Mặc Thành.” Cung Ngôn Bồng cân nhắc từng câu từng chữ: “Sau này nếu có cơ hội hợp tác, Bộ Sinh nhớ chừa chút cơ hội cho anh Cả nhé. Sau này đều là người nhà, thóc đâu mà đãi gà rừng đúng không?”

Bộ Sinh mỉm cười gật đầu: “Anh Cả sao lại nói thế? Rõ ràng là em cần phải được bác trai và anh ủng hộ nhiều mới phải, đổi lại là người khác, chưa chắc đã có thể hợp tác vui vẻ như bác trai và anh Cả.”

Cung Truyền Thế vừa thấy thế liền rất vui mừng. Những người lớn tuổi luôn thích những lời dễ nghe. Lời của Bộ Sinh hoàn toàn khiến mặt mũi ông ta như được dát vàng.

“Tiểu Ngũ, ăn cơm xong thì đưa Bộ Sinh đi dạo đi. Bình thường cũng đừng hở một chút là chạy ra ngoài, phải dành thêm nhiều thời gian bồi dưỡng tình cảm với Bộ Sinh. Hai đứa đã đính hôn rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn, đừng cứ mãi như con nít thế. Bộ Sinh là người bận rộn, không có thời gian ngày nào cũng chơi đùa như con. Bản thân con dù sao cũng phải hiểu chuyện một chút.” Đây cũng là lời của ông ta nhắc khéo với Bộ Sinh. Lúc Cung Truyền Thế nói câu này căn bản không nhìn vào Cung Ngũ.

Một con nhãi ranh không thân thiết với ông ta, không giống Cung Ngôn Thanh, ông ta đương nhiên không rảnh rỗi để nghĩ đến tâm trạng của Cung Ngũ.

Đối với loại phụ nữ như Nhạc Mỹ Giảo, cũng không thể dạy dỗ ra đứa con gái ngoan ngoãn có giáo dưỡng gì. Cung Truyền Thế rõ ràng chỉ xem Cung Ngũ như phế vật để lợi dụng. Tuy trong lòng ông ta cũng cảm thấy Cung Ngũ thật sự không xứng với Bộ Sinh, nếu đổi lại là Cung Ngôn Thanh thì thích hợp hơn một chút. Tiếc là Bộ Sinh chỉ để mắt đến Cung Ngũ, ông ta cũng bất lực.

Cung Ngôn Thanh từ đầu đến cuối đều yên lặng dùng bữa, gần như không phát ra bất kỳ tiếng động nào. Cô ta là kiểu thục nữ điển hình, còn Cung Ngũ...

Cô vẫn đang ăn, Bộ Sinh thì đang quan sát xem cô thích ăn món gì, sau đó gắp bỏ vào bát cho cô.

Những lời của Cung Truyền Thế, Cung Ngũ chỉ coi như gió thoảng qua tai. Trong lòng cô Cung Truyền Thế vốn không có tư cách quản giáo cô. Lúc cô cần quản giáo thì không thấy bóng dáng ông ta đâu cả. Cô đã lớn như vậy rồi, bây giờ lại dùng giọng điệu gia trưởng giáo huấn cô có phải quá muộn rồi không?

Cung Ngũ xụ mặt, đưa tay chặn đũa thức ăn Bộ Sinh đang bỏ vào bát mình lại, phồng má nói: “Tôi tự có tay.”

Bộ Sinh vẫn mỉm cười: “Em chuyên tâm ăn là được, tôi giúp em gắp thức ăn không được sao?”

“Không cần.” Cung Ngũ tự mình ăn, “Tôi có tay.”

Bộ Sinh gật đầu: “Được, vậy tôi nhìn em ăn.”

Cung Ngũ lườm anh một cái, không nói gì, ăn hết thức ăn trong bát mình xong, lại uống thêm một ngụm nước, đặt đũa xuống, “Con ăn no rồi.”

Cung Tứ nhìn cô mỉm cười. Cung Truyền Thế nói: “Nếu đã ăn no rồi thì đưa Bộ Sinh đi xung quanh tản bộ đi.”

Cung Ngũ không muốn đưa Bộ Sinh đi tản bộ chút nào. Cô vừa mới ăn xong chỉ muốn nằm trên giường thôi, vừa khỏe vừa không lãng phí thức ăn, tản bộ cái gì chứ?

Nhưng sau khi nghe Cung Truyền Thế nói xong, cô cũng không phản bác, đứng lên rời đi. Bộ Sinh chào mọi người trong phòng, rồi theo cô rời khỏi phòng ăn.

Hai người vừa rời đi, mọi người trong phòng mới thở phào nhẹ nhõm.

Cung Ngôn Giang đưa tay chống đầu: “Ba, sau này nhà chúng ta sẽ tách ra khỏi nhà cũ à?”

Cung Truyền Thế trầm mặc một lúc rồi mới lên tiếng: “Bây giờ ông nội các con bắt chúng ta tách ra là vì chúng ta đã liên lụy toàn bộ Cung gia, nhưng lại vì Bộ Sinh trong cái rủi có cái may, một khi hạng mục khởi động, chúng ta ít nhất có nửa năm quỹ vốn eo hẹp... ”

“Ba, mười triệu tiền nợ Tiểu Ngũ không phải đã đổ lên trên đầu chúng ta sao?” Cung Ngôn Thanh đột nhiên hỏi: “Chúng ta còn có tiền quỹ để khởi động hạng mục sao?”

Cung Truyền Thế nhìn cô, “Ngôn Bồng không nói với các con sao? Bộ Sinh đã hứa sẽ cho chúng ta vay mười triệu để quay vòng, như vậy xem như có thể giải quyết việc khẩn cấp trước mắt rồi.”

Cung Ngôn Thanh mím chặt môi: “Nếu không phải Tiểu Ngũ nhiều chuyện, chúng ta vốn không cần bồi thường mười triệu này!”

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đều không nói gì, trong lòng đương nhiên cũng trách Cung Ngũ nhiều chuyện. Song hai người họ là anh trai, nói ra những lời này có vẻ không rộng lượng lắm. Cung Ngôn Thanh nói ra, bọn họ cũng không phản bác.

Cung Tứ quét mắt nhìn bọn, sau đó lên tiếng: “Chị Cả đừng quên, nếu không có Tiểu Ngũ, chúng ta vốn không nhận được hạng mục này.”

Cung Ngôn Thanh mở miệng định phản bác, nhưng Cung Truyền Thế đã lên tiếng trước: “Được rồi, chuyện này đừng nhắc lại nữa, làm người phải nhìn về phía trước. Tiểu Ngũ đã là người trong nhà, suy nghĩ cho gia đình cũng là đương nhiên. Các con cũng đừng nhắm vào con bé, dù sao con bé vẫn còn nhỏ, không giống với các con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.