Công Tước

Chương 278: Buổi gặp mặt không mấy vui vẻ.4



Cung Ngũ xách giỏ trái cây đến nhà Nhạc Mỹ Giảo.

Nhạc Mỹ Giảo kinh ngạc, “Ở đâu ra thế này?”

Cung Ngũ mệt mỏi xách vào nhà, nói: “Ba con nhập viện, chú Út xách giỏ trái cây đến thăm, ba con không ăn được cho nên cho con xách mang về.”

Sau khi vào nhà mới phát hiện Bộ Sinh cũng có mặt, không biết anh ta đã vào nhà thế nào, cô vô thức nhìn ra ngoài cửa, phát hiện cửa đã lại thay khóa mới rồi.

Hình như cô đã biết Bộ Sinh vào đây thế nào rồi, cũng hiểu tại sao mẹ cô lại cho anh ta vào nhà rồi.

Bộ Sinh mặc quần áo ở nhà, ngồi trên sofa, chiếc máy tính đặt trên bàn trà trước mặt, có vẻ như đang làm việc.

Bộ Sinh ngẩng đầu lên: “Tiểu Ngũ về rồi à?”

“Tôi mang trái cây về cho mẹ.”

Sau khi đặt giỏ trái cây xuống, lại bóc lớp vỏ đóng gói đẹp đẽ ra, chọn mấy loại quả cô chưa thấy bao giờ, đi đến nhà bếp rửa sạch rồi bổ thử.

Sắc mặt Nhạc Mỹ Giảo không tốt lắm, chắc chắc là bởi vì Bộ Sinh xông vào nhà khiến bà thấy bực bội.

Cung Ngũ hỏi: “Mẹ, tối qua mẹ không ngủ được à?”

Nhạc Mỹ Giảo tức giận nói: “Tối qua trong khu nhà mình có một con chó điên không biết ở đâu ra sủa ầm ĩ suốt cả đêm, ai mà ngủ cho nổi!”

Bộ Sinh ngẩng đầu lên: “Tối qua có chó sủa à? Không có mà!”

Nhạc Mỹ Giảo hừ một tiếng, “Cậu nghe đồng loại gọi giống như người nghe tiếng người, đương nhiên không nghe ra rồi.”

Lúc này Bộ Sinh mới ý tức được không biết mình đã chọc giận Nhạc Mỹ Giảo từ lúc nào, cười: “Tiểu Ngũ cũng ở đây, trưa nay chúng ta đi ăn gì nào?”

“Chó thì ăn phân thôi.” Nhạc Mỹ Giảo hừ lạnh một tiếng, bà hỏi Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, trưa nay con muốn ăn gì?”

Cung Ngũ đang gặm trái cây, thấy vậy liền đáp, “Con muốn ăn tôm, tôm to, loại tôm có mông bự ơi là bự ấy mẹ.”

Nhạc Mỹ Giảo lườm cô: “Thì là tôm hùm đất chứ gì? Phải đi mua.”

Cung Ngũ bĩu môi, “Có cần con đi không?”

Nhạc Mỹ Giảo đứng lên, “Con đi với mẹ.”

Sau đó Nhạc Mỹ Giảo và Cung Ngũ cùng đi ra ngoài.

Bộ Sinh bị vứt bỏ ngồi một mình trong phòng khách, nói phụ nữ hẹp hòi đúng là không sai chữ nào. Tin tức Cung Ngôn Thanh bị báo chí phanh phui ra, bà cứ anh ta cút đi.

Bộ Sinh thở dài, gõ máy tính, tiếp tục cuộc họp còn chưa hoàn thành lúc nãy.

Nhưng chỉ mới gõ một lát, anh ta lại ngừng lại, Cung Ngôn Thanh vẫn là một mối rắc rối.

Cung Ngũ hỏi Nhạc Mỹ Giảo, “Mẹ, mẹ lại chịu để ý đến Bộ Sinh rồi à?”

Nhạc Mỹ Giảo nghiến răng: “Con thấy là mẹ muốn để ý đến cậu ta à? Đúng là đồ thần kinh! Nửa đêm đập cửa, không mở cửa cho cậu ta thì cậu ta cho người dỡ cửa, ai mà chịu được chứ?”

Cung Ngũ trợn tròn mắt, đúng là phải có một kẻ mặt dày không biết xấu hổ là gì mới trị được bà.

Hai mẹ con mua một đống đồ ăn về, trong đó có món tôm hùm đất Cung Ngũ thích ăn. Cô vào trong nhà bếp học dáng vẻ cọ tôm hùm đất trước kia của Đoàn Tiêu, vừa cọ vừa lẩm bẩm, “Xin lỗi nha, chị không cọ mạnh chim của các em đâu, các em cũng đừng trách chị nhé, ai bảo các em sinh ra là tôm hùm đất chứ?...”

Nhạc Mỹ Giảo đang nhặt rau, nghe thấy Cung Ngũ lẩm bẩm không nhịn được hỏi: “Tiểu Ngũ, con lại đang nói bừa cái gì thế hả?”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, “Con có nói gì đâu, con chỉ nói chuyện với các em tôm bé nhỏ thôi mà.”

Cô cọ tôm xong rồi rút chỉ tôm, cuối cùng cho hết vào nồi mẹ cô đã chuẩn bị sẵn, “Con đã hoàn thành nhiệm vụ rồi!”

Nhạc Mỹ Giảo kiểm tra qua, gật đầu: “Được rồi, ở đây hết việc của con rồi, con đi đi.”

Cung Ngũ tươi cười chạy ra ngoài, vốn dĩ định đi đến phòng ngủ, nhưng Bộ Sinh đã gọi cô lại: “Tiểu Ngũ.”

“Cái gì?” Cung Ngũ đứng lại, quay đầu hỏi.

Bộ Sinh vẫy tay với cô, “Đến đây, tôi có chuyện muốn nói với em.”

Cung Ngũ nghi hoặc đi tới, ngồi xuống, lắc lư đôi chân, “Chuyện gì thế?”

“Nếu như, tôi nói là nếu như, công việc làm ăn của ba em bị chú Út em tiếp quản thì em có giận không?”

Cung Ngũ đờ ra, “Vậy là sao?” Nghĩ ngợi một lát, cô nói tiếp: “Ba tôi đột quỵ, phải nhập viện, cuối cùng chú Út cũng sẽ ra tay cướp gia sản.”

Bộ Sinh cười nói: “Không được tính là cướp, kẻ thắng làm vua. Nếu như để gia sản rơi vào trong tay kẻ không biết kinh doanh thì dù doanh nghiệp có tốt thế nào đi chăng nữa cũng sẽ nhanh chóng bị phá sản, cho nên, nếu như chỉ đơn thuần là vì muốn tốt cho công ty thì tốt nhất là để chú Út của em tiếp quản.”

Cung Ngũ gật đầu: “Tôi thấy như vậy cũng đúng mà. Bộ Sinh, tôi nói cho anh biết nhé, ba tôi và anh Cả tôi đều là những người không biết suy nghĩ! Đã không có bản lĩnh mà còn không chịu thừa nhận, đi đâu cũng đề phòng người khác. Nếu như mà họ tài giỏi thật thì có cần phải như thế không?” Rồi cô lại có chút lo lắng hỏi lại: “Vậy nếu chú Út tôi cướp được công ty thì tôi có bị đuổi khỏi nhà họ Cung không?”

Bộ Sinh bật cười thành tiếng: “Sao lại suy nghĩ vậy được chứ? Em là con cháu của nhà họ Cung, không ai có quyền đuổi em đi hết. Huống hồ em còn bỏ mười triệu vào dự án đó dưới danh nghĩa cá nhân, cho dù nói thế nào thì em cũng có quyền được chia sẻ một phần tài sản của nhà họ Cung, đồng thời cũng có quyển được chia sẻ lợi ích từ dự án đó.”

Cung Ngũ xua tay: “Nếu chỉ có lợi mà không có hại cho tôi thì đương nhiên là tôi không sao hết rồi.”

Nhạc Mỹ Giảo ở trong nhà bếp, quay đầu lại liếc nhìn Bộ Sinh.

Bộ Sinh cười với bà, nói: “Mỹ Giảo em đừng lo, tôi không làm lỗ phần lãi đó của Tiểu Ngũ đâu.”

Nhạc Mỹ Giảo hừ lạnh, quay đầu đi, “Tôi thì có gì phải lo lắng chứ, thứ Tiểu Ngũ đáng đạt được sẽ không được thiếu thứ gì hết!”

Bộ Sinh vẫn cười, “Ừ, không thiếu thứ gì hết.” Anh lại nhìn về phía Cung Ngũ: “Nếu em thấy ở nhà họ Cung không thoải mái thì không về đó nữa cũng được, bởi vì từ bây giờ cho đến một năm nữa ba và anh Cả của em sẽ không được sống yên. Dòng tiền vốn đứt, anh Cả em nhất định sẽ nghĩ mọi cách để xoay tiền, nếu không dự án để sinh tồn của họ sẽ bị tạm ngừng thì họ sẽ coi như xong đời.”

Cung Ngũ chớp mắt: “Vậy mà còn không mau vứt củ khoai nóng bỏng tay đó ra?”

Bộ Sinh cười híp mắt, “Cung Ngôn Bồng chắc chắn là không nỡ làm vậy, người khác cảm thấy là củ khoai nóng bỏng tay, nhưng hắn lại thấy đó là cọng rơm cứu mạng cuối cùng. Động vật trước khi chết đều sẽ giãy giụa lần cuối cùng, đó là bản năng sinh tồn, cho nên chúng ta chỉ cần quan sát là được, không cần lo lắng đến những thứ khác.”

Cung Ngũ chép miệng, “Mấy chuyện làm ăn này quá khó hiểu, nếu là tôi thì ai cần thì đưa cho người đó, tôi chỉ cần nhẹ nhàng thoải mái kiếm tiền là được rồi.”

“Cho nên Tiểu Ngũ mới sáng suốt, không cần chỉ đã thông rồi, nhưng có một số người, cho dù có chọc phải lỗ thủng thì cũng không thể chấp nhận được, hoặc nói cách khác, đó là những thứ mỗi người theo đuổi vốn khác nhau.”

Cung Ngũ buồn rầu một lúc rồi chạy về phòng mình học tiếng Anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.