Nhạc Mỹ Giảo lật tờ báo mới nhất trên bàn, đập ngay vào mắt bà là tin tức sốt dẻo trên trang đầu. Tay nắm tờ báo của Nhạc Mỹ Giảo hơi khựng lại, mở tờ báo ra đọc tin mới nhất.
Các cô gái của Tạo Tinh vừa sáng ra đã lén lút nhìn bà, người nào người nấy đều lo tâm trạng bà không tốt. Công tác bảo mật của Nhạc Mỹ Giảo rất tốt, cũng sẽ không để người khác đoán ra manh mối gì. Ban đầu chỉ có vài người mẫu lâu năm biết, sau đó dần dần những người mẫu mới đều biết. Bọn họ cũng bớt dần việc quyến rũ Bộ Sinh.
Bây giờ tin tức này đã lan truyền khắp nơi, tâm trạng của các cô gái rất phức tạp. Ai nói không ghen tị thì chắc chắn là giả. Rất nhiều cô gái đều bàn bạc sau lưng Nhạc Mỹ Giảo rằng Bộ Sinh vừa đẹp trai lại giàu có, sao lại thích tổng giám đốc Nhạc chứ?
Tổng giám đốc Nhạc cũng rất xinh đẹp, nhưng có chăm sóc thế nào đi nữa cũng không thắng được tuổi tác. Bây giờ bà bốn mươi tuổi, nhưng đến năm mươi, sáu mươi tuổi thì sao? Bà còn có thể chăm sóc tốt thế không? Tuổi tác không chừa một ai, ai cũng sẽ có lúc già đi. Với tuổi tác bây giờ của tổng giám đốc Nhạc, chắc chắn bà sẽ già nhanh hơn họ rất nhiều.
Xem trên báo viết, người vợ tương lai của tổng giám đốc Bộ là một người rất trẻ. So như vậy, tổng giám đốc Nhạc căn bản không có cơ hội thắng.
Buổi trưa, Bộ Sinh gọi điện cho Nhạc Mỹ Giảo. Bà đã chặn số anh ta luôn. Lúc Bộ Sinh độc thân, bà không để ý làm chuyện kia, nhưng giờ anh ta có bạn gái rồi thì cách xa bà một chút!
Bộ Sinh nghe tiếng tút tút điện thoại này anh ta đã quá quen, chắc chắn lại bị bà chặn số rồi.
Bộ Sinh cào tóc, hơi bực bộ đi đi lại lại, có những lời không thể nói thẳng với bà. Bộ Sinh cũng không chắc bà sẽ có phản ứng gì.
Nhưng vấn đề bây giờ là người phụ nữ đó lại làm lơ anh ta.
Đi lại trong phòng mấy vòng, Bộ Sinh cầm áo khoác đi ra ngoài, thư ký ôm văn kiện đến, vội gọi với theo: “Tổng giám đốc Bộ.”
“Đợi tôi quay về rồi tính!”
Cung Ngôn Thanh nghe thấy động tĩnh từ phòng làm việc. Bộ Sinh đã đi vào thang máy, cô ta vội hỏi thư ký: “Sao vậy?”
Trong mắt mọi người trong công ty, bây giờ Cung Ngôn Thanh chính là phu nhân tổng giám đốc đích thực, ai cũng phải cung kính ba phần. Ngay cả Tô Linh Châu vênh váo kiêu ngạo khi nhìn thấy cô ta cũng phải nhường nhịn. Trừ phi cô ta không muốn công việc này không, bằng không cô ta chỉ có thể cúi đầu khuất phục.
Bọn họ càng kính trọng, Cung Ngôn Thanh càng khiêm tốn, rất nhanh đã khiến cho những đồng nghiệp nữ có thù địch sâu sắc lúc trước thay đổi cái nhìn về cô ta. Nói thẳng ra, Cung Ngôn Thanh chỉ đang tập làm một vị phu nhân tổng giám đốc chính thức được mọi người yêu quý.
“Tổng giám đốc Bộ vừa mới vội vã ra ngoài, không biết đã xảy ra chuyện gì.” Thư ký tỏ vẻ vô tội.
Cung Ngôn Thanh hỏi: “Buổi chiều tổng giám đốc Bộ có lịch trình gì không?”
“Buổi chiều có hai cuộc họp, còn có 12 tập văn kiện cần ngài ấy ký, bốn giờ hẹn khách.”
Cung Ngôn Thanh nhìn cửa phòng làm việc của anh ta, đột nhiên nổi hứng tò mò, có phải vì tin tức lan truyền, người phụ nữ bên ngoài của anh ta làm ầm ĩ lên nên Bộ Sinh vội qua chỗ cô ta?
Cung Ngôn Thanh nghĩ vậy nhưng lại rất bình tĩnh, nếu như vậy càng tốt. Đối phương càng làm ầm ĩ, cô ta càng nhẫn nhịn, như thế càng có thể hiện ra sự so sánh rõ ràng.