Nhạc Mỹ Giảo sửng sốt, bị Bộ Sinh lôi dậy, “Cậu làm cái gì thế? Lại phát điên gì nữa?”
“Bây giờ đi đăng ký luôn! Chúng ta kết hôn! Như thế em không cần lo lắng nhân phẩm gì nữa! Chúng ta là vợ chồng hợp pháp rồi thì không phải có cái gì đáng lo! Đi thôi!”
Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy Bộ Sinh bị điên thật rồi. Bà nhìn anh ta ánh mắt và vẻ mặt chán ghét: “Cậu coi tôi là con ngốc hay là não cậu có vấn đề hả? Kết hôn? Ai muốn kết hôn với cậu? Cậu điên, tôi cũng điên theo cậu chắc? Đồ thần kinh!”
Bộ Sinh thở hắt ra, ổn định lại cảm xúc của mình, “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện nhé. Em nói cho tôi biết, nếu như chúng ta kết hôn thì điều kiện của em là gì?”
Nhạc Mỹ Giảo hất hàm, nói thẳng: “Không có điều kiện gì hết. Chuyện này không có khả năng.”
“Nhạc Mỹ Giảo!” Bộ Sinh cao giọng nói, “Nói ra điều kiện của em đi, bất kỳ điều kiện gì em nói, tôi sẽ làm được.”
Nhạc Mỹ Giảo cụp mắt, suy nghĩ một lúc, gương mặt lộ ra ý cười: “Bất kỳ điều kiện gì à? Được đấy, muốn tôi kết hôn với cậu, vậy thì cậu đi đến văn phòng công chứng, lập một tờ di chúc nói sau khi cậu chết, tất cả mọi tài sản đứng tên cậu đều thuộc về tôi. Còn phải lập một bản thỏa thuận, nếu như trong quá trình chung sống không chịu được nhau nữa, muốn ly hôn thì cậu phải chia một nửa tài sản cho tôi. Nếu như cậu ngoại tình thì cậu phải ra đi với hai bàn tay trắng. Sau khi kết hôn, những căn nhà đứng tên cậu phải sang tên hết cho tôi. Lợi nhuận hằng năm của công ty đứng tên cậu cũng phải chuyển vào tài khoản của tôi. Nếu như giữa chừng tôi bị bệnh chết hoặc chẳng may qua đời thì Tiểu Ngũ sẽ là người thừa kế toàn bộ tài sản đứng tên tôi và cậu.”
Rõ ràng là bà không muốn kết hôn nên lấy điều kiện ra để ép Bộ Sinh lùi bước. Nói xong, Nhạc Mỹ Giảo còn nhìn Bộ Sinh với vẻ mặt đầy thách thức: “Những thứ tôi nói, cậu làm được không?”
Bộ Sinh chỉ kéo cà vạt, hỏi: “Nếu như giữa chừng em ngoại tình thì sao?”
Nhạc Mỹ Giảo nghiêm túc suy nghĩ, hỏi dò: “Tôi trả lại... một nửa tài sản cho cậu?”
Bộ Sinh đạp bàn uống nước, nổi cáu nói: “Vậy mà em cũng dám nói! Xem tôi hành chết em!”
Nhạc Mỹ Giảo hoảng sợ, cười lạnh: “Cút mau cho tôi. Cậu hỏi tôi điều kiện, tôi đã nói rồi, không làm được thì đừng lượn lờ trước mắt tôi. Nhìn thấy cậu thôi tôi cũng thấy đau mắt!”
Bộ Sinh thở hắt ra: “Khoảng thời gian này tôi sẽ không đến tìm em, nhưng Nhạc Mỹ Giảo, em nhớ kỹ cho tôi, nếu như để tôi phát hiện em có người đàn ông khác thì tôi sẽ không tha cho em!”
Bất thình lình có người mở cửa phòng làm việc, Talmon bước vào vừa đi vừa hí hoáy xem máy quay phim cầm tay, nói tiếng Trung khá gượng gạo: “Hi, Mỹ, tôi cảm thấy mình quay cũng kha khá rồi…”
Anh ta chưa nói xong, đã nhìn thấy trong phòng Nhạc Mỹ Giảo có người. Anh ta ngây người một lát, nhận ra Bộ Sinh, chào: “Hi.”
Bộ Sinh chỉnh lại cổ áo, bắt tay Talmon, trò chuyện lưu loát bằng tiếng Anh: “Cảm ơn cậu đã ủng hộ Tạo Tinh. Mỹ Giảo là vị hôn thê của tôi, tôi rất vui vì cô ấy có thể nhận được sự giúp đỡ của cậu trong công việc. Hy vọng khi chúng tôi kết hôn, cậu có thể đến tham dự.”
Talmon vội gật đầu: “Rất cảm ơn anh đã có lòng mời. Anh thật sự là một người rất may mắn. Mỹ là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp lại quyến rũ. Tôi thực sự rất hâm mộ anh!”
Bộ Sinh cười nho nhã lịch sự, nắm đấm buông thõng bên người suýt nữa đấm thẳng lên mặt Talmon. Ngưỡng mộ cái đầu mày ấy, cút ra xa một chút!
Nhạc Mỹ Giảo… không hiểu, chỉ có thể đứng bên cạnh.
Vốn dĩ Bộ Sinh đã định đi rồi, nhưng sau khi Talmon vào phòng, anh ta nhất quyết ngồi lì không đi nữa. Talmon và Nhạc Mỹ Giảo nói chuyện với nhau rất vất vả. Talmon nói tiếng Trung không lưu loát, Bộ Sinh liền thành người phiên dịch.
Điều này khiến cho Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy Bộ Sinh cũng có chút tác dụng. Ít nhất với Tạo Tinh, cậu ta không phải là một kẻ vô tích sự ăn không ngồi rồi.
Talmon muốn đem toàn bộ nội dung cậu ta chụp được về nước biên tập lại. Nhưng trước khi đi, cậu ta muốn đi chơi ở gần khu vực Thanh Thành. Lúc trước, Nhạc Mỹ Giảo đã đồng ý sẽ dẫn cậu ta đi chơi. Nhưng sau khi Bộ Sinh biết được chuyện này từ miệng của Talmon, anh ta đã tự động sửa lời của Nhạc Mỹ Giảo thành anh ta sẽ đích thân dẫn Talmon đi thăm thú xung quanh.
Vẻ mặt Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng, nghiêng đầu nhìn sang một bên không nói gì.
Đừng tưởng bà không biết Bộ Sinh có ý gì, chẳng phải chính là sợ Talman quá gần gũi với bà sao?
Cậu ta cho rằng bà là thần tiên chắc? Đúng là mắc bệnh đa nghi, cảm thấy cả thế giới này đang giành người phụ nữ với cậu ta!
Nhạc Mỹ Giảo bực bội quay về phòng làm việc. Lúc này bà mới nhớ ra điện thoại của mình vừa rồi đã bị Bộ Sinh hất rơi trên mặt đất. Bà còn chưa nói nốt cuộc điện thoại, cũng không biết đối phương nghĩ thế nào nữa?
Sau khi chạy ra ngoài, Nhạc Mỹ Giảo phát hiện đã có người nhặt điện thoại của bà lên, đặt ở bệ cửa sổ. Cuộc gọi đã tắt từ lâu, bà tức đến lộn ruột. Bộ Sinh đúng là một tên thần kinh mà!