Đường từ cổng phía đông trường đến kí túc xá rất xa, có một đoạn đường to cho giảng viên lái xe vào trường. Hai bên trồng kín cây bào đồng, thân cây cao lớn, cánh lá xum xuê giống như tấm màn trời khổng lồ. Vào buổi tối có thể nhìn bầu trời đầy sao qua kẽ lá.
Hai người dắt tay nhau, chậm rãi đi về kí túc. Sau khi ra ngoài dạo một vòng, Cung Ngũ đã quên cả bực tức vừa rồi, vui vẻ cười nói với Yến Đại Bảo.
“Yến Đại Bảo, cậu nói xem, sau này chúng ta tốt nghiệp xong thì có thể làm gì?”
Yến Đại Bảo chẹp miệng, “Cái này… rất khó nói. Có người thì sẽ học cao học, chưa biết chừng sau này còn có thể làm phiên dịch viên. Có người sau khi tốt nghiệp tìm được một công việc liên quan đến tiếng Anh. Còn có người thì thảm hơn, tốt nghiệp xong không tìm được việc, đành phải làm trái ngành rồi dần dần quên hết những thứ học trong bốn năm đại học.”
Cung Ngũ hơi ngạc nhiên: “Yến Đại Bảo, không ngờ cậu còn có thể nói những lời như vậy đấy”
“Những lời này là do ma mi tớ nói…” Đi bước được hai bước, Yến Đại Bảo bỗng nhiên dừng lại, kéo tay Cung Ngũ, hỏi khẽ: “Tiểu Ngũ, cậu nhìn người kia có phải hơi kỳ lạ không?”
Cung Ngũ phát hiện có một người mặc áo khoác dáng dài đứng dưới bóng cây ngô đồng nơi bị ánh đèn bị che khuất, lặng lẽ nhìn về phía hai cô.
“Liệu có phải là người lần trước muốn đến trộm điện thoại của tớ không?”
Yến Đại Bảo lập tức cảnh giác, “Lẽ nào còn muốn trộm điện thoại của cậu một lần nữa? Tiểu Ngũ, cậu đừng sợ, tớ bảo vệ cậu!”
Nói xong, cô chạy thẳng về phía người kia, Cung Ngũ ở phía sau định túm Yến Đại Bảo lại nhưng không kịp.
Không đợi Yến Đại Bảo chạy đến, người kia đã bất ngờ cử động, cởi phăng áo khoác ngoài để lộ thân thể trần trụi.
Yến Đại Bảo sửng sốt dừng sững lại, chớp mắt: “Tiểu Ngũ, cậu mau qua đây. Người này thật đáng thương, nghèo đến mức không mua nổi đồ lót. Bên trong không mặc gì luôn!”
Cung Ngũ chạy đến, trực tiếp mắng một câu: “Mẹ kiếp! Yến Đại Bảo, cậu đần à? Nghèo cái đầu cậu! Đây là tên biến thái thích khoe “hàng” đấy! Đánh hắn!”
Nói xong, cô xông lên, đạp một phát lên người tên biến thái kia. Tên biến thái không kịp phòng bị, bị cô đạp trúng, ngã bịch xuống đất. Hắn bò dậy định chạy, nhưng bị Yến Đại Bảo nhảy lên, đạp một cước khiến hắn ngã lăn ra đất lần nữa.
“Tiểu Ngũ, hình như hắn bị đánh khóc nhè rồi.”
Yến Đại Bảo đá tên biến thái ra chỗ sáng dưới đèn đường. Áo khoác trên người nhăn nhúm, cơ thể xấu xí của hắn hiện rõ mồn một trước mặt hai cô. Cung Ngũ vội kéo Yến Đại Bảo lại, “Đừng đánh hắn nữa. Xem thế nào rồi tính tiếp.”
Yến Đại Bảo ngơ ngác: “Xem cái gì?”
“Chim ý!” Cung Ngũ trợn tròn mắt, chỉ vào phía dưới của tên biến thái, “Tớ chưa từng nhìn thấy, đây là cơ hội tốt mà!”
Yến Đại Bảo nhìn thấy bên cạnh có nửa que đũa dùng một lần ai đó vứt đi. Cô rút một tờ giấy trong túi ra, cúi người nhặt đũa lên đưa cho Cung Ngũ, “Này, hơi bẩn, cậu gắp lên mà xem.”
Cung Ngũ gật đầu, cầm lấy.
Hai người ngồi xổm xuống bên cạnh tên biến thái. Tên đó còn đang rên rỉ, cả người đau đớn. Thấy hai nữ sinh lại ngồi xổm trước mặt, nhìn chằm chằm vào phía dưới của mình, hắn khóc lóc kéo áo khoác che đi, nói: “… Các cô giở trò lưu manh…”
Cung Ngũ dùng đũa vén một góc áo lên, đang định gắp cái đó của hắn lên thì nghe thấy phía xa có tiếng bước chân chạy đến, “Bên đó có chuyện gì thế? Là ai ở đó?”
Cung Ngũ vội vứt đũa đi, đứng dậy nói, “Yến Đại Bảo, hình như có người đến!”
Đây không phải lần đầu tiên tên biến thái đứng ở đây, nhưng đây là lần đầu tiên nữ sinh từng bị hắn quấy rối báo cho bảo vệ. Bọn họ vốn đang chạy về bên này, kết quả nghe thấy bên ngày có tiếng khóc.
Yến Đại Bảo đột nhiên òa khóc, “Tiểu Ngũ, tớ sợ quá! Hu hu hu…”
Cung Ngũ: “...”
Cung Ngũ rũ mắt xuống, khẽ vỗ vai cô ấy. Tên biến thái nghe thấy có giọng đàn ông đến, nhịn đau bò dậy định chạy thì bị Yến Đại Bảo đang khóc đạp một phát vào khuỷu chân, ngã chổng vó lên trời.
Cô liếc nhìn tên biến thái, không may nhìn thấy chỗ đó, vẻ mặt ghét bỏ, òa khóc tiếp: “Làm sao đây Tiểu Ngũ? Tớ bị ám ảnh rồi, quá xấu… Hu hu hu…”
Bảo vệ trường chạy đến, “Chuyện gì thế này?”
“Đây là tên biến thái. Vừa rồi hắn đột nhiên cởi quần áo cười quái gở, bị bọn em đánh cho một trận. Anh bảo vệ, các anh mau báo cảnh sát đi. Anh xem bạn em bị dọa sợ khóc hết nước mặt rồi này.”
Tên biến thái gào lên: “Hai người đó là lưu manh, muốn xem trộm của tôi! Tôi sợ chết đi được, cứu mạng! Vừa rồi bọn họ muốn sàm sỡ tôi, còn cầm gậy muốn…”
Yến Đại Bảo vừa khóc vừa đá tên biến thái: “Hắn là người xấu!”
Ai là người xấu nhìn một cái là biết. Hai nữ sinh vô cùng xinh đẹp, trong đó có một người còn đang khóc sướt mướt, một người thì giống như bị dọa cho sợ ngây người. Còn tên đàn ông hèn hạ chỉ mặc mỗi một chiếc áo khoác dài, bên trong không mặc gì…
Bảo vệ ghi chép lại tên khoa và phòng kí túc của Cung Ngũ và Yến Đại Bảo rồi áp giải tên biến thái kia đi.
Mặt Yến Đại Bảo vẫn đẫm nước mắt. Cô hít hít mũi, hỏi Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, cậu nhìn thấy chưa?”
Cung Ngũ tiếc nuối lắc đầu: “Chưa.”
Yến Đại Bảo nghiêm túc nói: “Quá xấu! Cậu tuyệt đối đừng nhìn!” Cô buồn bã nhìn trời nói: “Vì sao đàn ông phải mọc cái thứ vừa xấu xí như thế chứ!”
Cung Ngũ chép miệng, “Không có thứ đó thì lấy đâu ra đời sau.”
Hai người thảo luận chuyện này suốt cả quãng đường về kí túc.
Về đến kí túc, Yến Đại Bảo vẫn ngây ngốc, rõ ràng là bị thứ xấu xí kia để lại ám ảnh. Một lúc lâu sau, cô tỏ vẻ chán ghét, cởi giày ném vào thùng rác, “Quá bẩn! Không cần nữa!”
Cung Ngũ: “...”
Cung Ngũ cảm thấy lát nữa mình lại có chủ đề để nói chuyện với Công Tước đại nhân rồi.