Về bữa tiệc cuối năm của Bộ thị, cô cũng đã nghe nói, cô còn nghe nói Bộ Sinh có dự định sẽ cầu hôn trước mặt quần chúng trong bữa tiệc cuối năm, còn nói cái gì mà nhờ con nên thành chuyện hôn sự. Đúng là một đôi nam nữ chó má không biết xấu hổ là gì!
Bởi vì chuyện này mà cô còn không về nhà họ Cung mấy tuần liền. Nhưng Cung Truyền Thế lại nhớ đến cô, buổi tối thứ sáu ông ta hỏi: “Tiểu Ngũ không về nhà à?”
Chủ yếu là vì cảm thấy đã nhiều ngày rồi không nhìn thấy Cung Ngũ. Tuy nay tình hình của Cung Ngôn Thanh đã khiến ông ta yên tâm nhưng dù sao thì Tiểu Ngũ cũng là người được Bộ Sinh coi trọng, không thể không để ý đến được.
Cung Ngôn Bồng cười nói: “Có lẽ là vì Tiểu Ngũ thấy không vui vẻ lắm nên không muốn về nhà, em ấy đã mấy tuần liền không về nhà rồi.”
Cung Truyền Thế nhíu chặt mày lại: “Mấy tuần không về rồi à? Nó định không về luôn nữa đấy à? Đứa trẻ này sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ? Không làm được chuyện để ý đến đại cục, chỉ toàn giở tính khí trẻ con ra thôi. Lát nữa gọi điện thoại cho nó, bảo nó về nhà, đừng quên bây giờ nó là con cháu ở nhà họ Cung, đừng có động một chút là chạy về nhà mẹ nó ở!”
Thấy Nhạc Mỹ Giảo không có ý định quay lại, Cung Truyền Thế sau mấy lần thăm dò thì cũng dứt khoát bỏ qua, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, dù có lưu luyến cũng có làm được gì đâu?
Khi Cung Truyền Thế còn trẻ có thích Nhạc Mỹ Giảo không, đương nhiên là có, không chỉ là thích sơ sơ mà còn là thích thật lòng, nếu không cũng sẽ không nghĩ đến chuyện kết hôn.
Vừa trẻ trung lại xinh đẹp, đơn thuần lại dễ dỗ dành, lúc đó vợ trước của Cung Truyền Thế mới qua đời không lâu, ông ta cũng không hề đau lòng gì, gặp được Nhạc Mỹ Giảo liền phát hiện tâm trạng tốt hơn trước nhiều, thậm chí còn như trẻ ra mấy tuổi. Nhưng khi đối mặt với gia sản, Cung Truyền Thế vẫn điềm nhiên lựa chọn tiền, vứt bỏ Nhạc Mỹ Giảo. Đương nhiên ông ta biết Nhạc Mỹ Giảo sẽ đau lòng, nhưng lúc đó tâm trạng của ông ta giống như khi vợ trước của ông ta qua đời, không hề đau lòng, con đường mình đã chọn thì phải tiếp tục đi về phía trước. Tuy thỉnh thoảng trong đêm khuya vắng lặng sẽ có những lúc nghĩ lại, nhưng cảm xúc ấy rồi sẽ nhanh chóng qua đi.
Đó chính là Cung Truyền Thế, cả đời ông ta đều như vậy, ông ta cần phụ nữ nhưng không phải là không có một người phụ nữ nào thì không được. Đối với ông ta, tình yêu chẳng qua chỉ như là một thứ thuốc chế phẩm mà thôi. Đối với ông ta phụ nữ chỉ là con mèo cưng thỉnh thoảng trêu đùa. Ông ta là đàn ông, có một trái tim to lớn oai phong chốn thương trường chỉ điểm cõi giang sơn.
Đáng tiếc mọi chuyện không như ông ta mong muốn, chuyện bán phụ nữ cầu vinh ông ta từng khinh thường nhất thỉnh thoảng lại xuất hiện với ông ta. Tuy có đánh chết Cung Truyền Thế cũng không chịu thừa nhận điểm này, nhưng trong mắt những người biết chuyện, ông ta không thể thoát được tội danh đó.
Trước đây ông ta dùng một cô con gái út còn chưa đầy mười tám tuổi dỗ dành Bộ Sinh đập ra mười triệu, sau đó cảm thấy cô con gái út này không thể mang lại cho ông ta nhiều lợi ích được, liền dùng đến cô con gái lớn để giữ chân Bộ Sinh. Chuyện đã đến nước này Cung Truyền Thế cũng không muốn nghe lại nữa, mục đích duy nhất của ông ta chính là muốn bảo vệ công ty ông ta đã kinh doanh gần ba mươi năm nay, không để công ty rơi vào trong tay Cung Cửu Dương.
Hiện nay tình hình chi thứ tư đúng là không tốt, Cung Cửu Dương giống như một con sói cực kỳ nhẫn nại, ung dung chậm rãi lắc lư chiếc đuôi chờ đợi chi thứ tư không trụ được nữa rồi sẽ nuốt gọn.
Cung Truyền Thế tuyệt đối sẽ không để hắn đắc ý. Thằng súc sinh đó, dựa vào việc được cha yêu chiều nên càng ngày càng không coi ai ra gì. Hai ngày trước còn nói trước mặt ông ta rằng ông ta không biết dạy con gái.
Cung Truyền Thế chỉ biết âm thầm hận thù âm thầm mắng chửi Cung Cửu Dương ở trong lòng, còn khi gặp hắn ta vẫn phải tươi cười chào hỏi.