Mệt mỏi suốt hai ngày hôm nay cũng có chuyện vui, thiệp mời dự bữa tiệc cuối năm của Bộ thị đã được đưa đến nhà họ Cung, ngoài ông cụ Cung và Cung Truyền Thế, anh ta là con trai trưởng của chi thứ tư cũng nhận được thiệp mời, những người còn lại đều không có.
Không phải đã nói Cung Ngôn Đình vì có quan hệ tốt với Tiểu Ngũ nên được Bộ Sinh coi trọng hay sao? Cung Ngôn Bồng cố ý gọi điện thoại hỏi, Cung Ngôn Đình hoàn toàn không biết chuyện này, làm việc ở Thiết Yến vô cùng bận rộn.
Còn Cung Ngũ, Cung Ngôn Bồng chưa bao giờ coi ra gì, một năm không gặp cũng không thấy có gì lạ, càng đừng nói đến chuyện nhắc đến, đối với anh ta thì Cung Ngũ chẳng có quan hệ gì với anh ta hết.
Khi còn nhỏ anh ta đã không thích Nhạc Mỹ Giảo, lớn lên lại càng không thích. Khi Cung Truyền Thế và Nhạc Mỹ Giảo ly hôn, anh ta đã vui mừng biết bao. Từ khi còn nhỏ anh ta đã biết việc Nhạc Mỹ Giảo được gả vào nhà họ Cung đối với anh ta chỉ có hại mà không có lợi. Chính vì vậy mà con gái của Nhạc Mỹ Giảo trở về nhà họ Cung đối với họ cũng không có gì là tốt, chỉ là đến xâu xé gia sản của họ, ngoài tên ngốc Ngôn Đình ra thì đâu còn ai hoan nghênh?
Nhưng Cung Truyền Thế đã nói rồi, Cung Ngôn Bồng cũng phải nghe, dù có không thích thế nào thì cũng phải chấp nhận. Cung Ngũ đã trở thành cô Năm của nhà họ Cung, đây là sự thật không ai có thể thay thế được.
Rời khỏi phòng ngủ của Cung Truyền Thế, Cung Ngôn Bồng liền cho người gọi điện cho Cung Ngũ, nói ba bảo cô ta về nhà.
Cung Ngũ nghe điện thoại với vẻ mặt ghét bỏ: “Tôi đang ở chỗ mẹ tôi rồi, trưa mai sẽ về. Bye bye.”
Rồi cúp điện thoại cạch một cái.
Cuộc sống của Nhạc Mỹ Giảo khi thiếu Bộ Sinh cũng không có gì thay đổi, mà ngược lại càng tự tại hơn. Khi Bộ Sinh ở đây, bình thường thích quản cái này cái kia, nay không có anh ta cằn nhằn suốt ngày như bà tám ở bên cạnh nữa, Nhạc Mỹ Giảo làm gì cũng thấy vui vẻ hơn.
Khi Cung Ngũ đến, bà đang búi tóc cao lên, bên trong mặc quần áo tập yoga, khoác thêm chiếc áo khoác dày bên ngoài, định đi đến phòng tập.
“Mẹ, con cũng đi nữa!”
“Con đi làm gì? Con cũng tập à?”
“Con muốn đi trải nghiệm một chút bầu không khí ở phòng tập, nếu chẳng may đến lúc nào đó con béo lên thì còn muốn đến đó tập luyện.”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn cô đánh giá, “Con mặc bộ quần áo này không hợp.”
Bà nghĩ ngợi một lúc rồi đi lật tìm quần áo cũ của mình, ném cho Cung Ngũ, “Con mặc cái này, nếu không thì không được đi, làm mất mặt mẹ.”
Cung Ngũ: “…”
Cô đi thay quần áo, vừa thay vừa nói: “Mẹ, mẹ cũng có béo đâu, đến phòng tập làm gì chứ?”
Nhạc Mỹ Giảo soi gương, nói: “Chạy, tập luyện, giữ dáng, tập yoga tăng khí chất, nhiều chuyện để làm lắm.”
Nhạc Mỹ Giảo không biết cô còn có mục đích khác, nếu như biết chắc chắn sẽ lĩnh trọn một cái tát.