Nhan sắc, bối cảnh, kết cấu bức ảnh đều thể hiện một cách hoàn hảo nhất dáng người cao ráo hoàn hảo của Công Tước đại nhân. Ánh sáng buổi sớm chiếu sáng toàn bộ dáng người anh. Phía sau là cảnh tượng một đàn ngựa đang tung vó chạy, một tay anh đặt lên lan can trường đua ngựa, gương mặt hiện lên nụ cười, mắt nhìn thẳng vào ống kính, thế đứng vừa ung dung lại nhàn nhã. Áo sơ mi trắng, cúc áo chỉ để lại một chiếc cuối cùng không cởi, để lộ ra cơ bụng màu đồng, mơ hồ ẩn hiện phía sau lớp áo sơ mi màu trắng...
Tuy không cởi hết, nhưng kiểu nửa che nửa hở này còn hiệu quả hơn nhiều!!!
Nuốt nước bọt!
Cung Ngũ nuốt nước bọt, động tĩnh quá lớn khiến Yến Đại Bảo nghe thấy, cô lập tức thò đầu ra thăm dò, hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu ăn vụng cái gì không cho tớ ăn hả? Tớ tốt với cậu như vậy mà cậu còn dám giấu tớ ăn vụng cái gì hả?!”
Cung Ngũ lau nước miếng, giải thích: “Tớ học từ mới, đọc nhanh quá nên bị chảy nước miếng thôi, không được à?”
Yến Đại Bảo nhào tới, ra sức ngửi ngửi hít hít, thấy đúng là không có mùi thơm thì mới chịu tin.
Cung Ngũ vội vàng lại quay sang nhìn bức ảnh, ngoài cố gắng để không chảy nước miếng nữa, mũi cô còn không ngừng hiện lên cảm giác quen thuộc, vốn dĩ muốn trả lời lại, nhưng lại phát hiện ra dường như có gì đó không đúng.
Yến Đại Bảo và Lam Anh đều đang đọc sạch, đột nhiên thấy Cung Ngũ giống như bị điện giật, nhanh chóng trèo xuống giường, một tay sờ mũi, một tay vịn vào tay vịn cầu thang hai bên rồi nhanh chóng trèo xuống, đi chân trần chạy vào nhà vệ sinh, không thèm chê nền đất lạnh.
Ba người còn lại quay sang nhìn nhau, Yến Đại Bảo chạy đến hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu sao thế?”
Cung Ngũ vội vàng đóng cửa lại, nói: “Không sao cả, hai ngày nay tớ lại bị nóng trong người, xem ra tớ phải uống nhiều nước hơn rồi.”
Cúi đầu hít mũi một cái, cô thật quá thảm! Đây là do vấn đề cô nhìn không quen thôi, nếu nhìn nhiều thì chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì nữa, chắc chắn là như thế.
Cô dùng nước lạnh rửa mặt một lúc, khó khăn lắm máu mới ngừng chảy.
Sau khi đi ra, Cung Ngũ thấy Tần Tiểu Ngư.
“Tiểu Ngũ cậu sao vậy?”
Cung Ngũ tiện tay rút hai tờ giấy trên bàn Yến Đại Bảo, nói: “Tớ bị nóng trong người nên chảy máu mũi.”
Lấy giấy nhét vào lỗ mũi, lúc này cô mới dám cúi đầu xuống, xoa xoa mũi rồi cầm một tờ giấy khác lau chân, rồi lại trèo lên trên giường, nghĩ ngợi một lúc, cô cúi đầu hỏi, “Này, tớ có một câu hỏi.”
Mọi người cùng nhìn về phía cô, Cung Ngũ nói: “Trước đây tớ từng nhìn thấy có một chuyện thế này, có một nữ sinh vừa nhìn thấy nam thần hoặc ảnh nam thần là chảy máu mũi...” Thấy mọi người đang nhìn mình chằm chằm, cô vội nói: “Không giống như tớ đâu, tớ là bị nóng trong người, khác nhau mà. Tớ chỉ muốn hỏi thôi, như vậy có phải là bệnh không?”
Yến Đại Bảo thẳng thắn: “Đó là bệnh, phải chữa trị! Mau đi bệnh viện ngay!”
Lam Anh nhìn Yến Đại Bảo, nói: “Chắc không cần đâu, không nhìn là được rồi.”
Cung Ngũ vội nói, “Vậy thì không được, ảnh nam thần mà không được xem thì khác nào ép chết con gái nhà người ta chứ!”
An Hổ Phách không hiểu, chớp mắt mãi một lúc sau vẫn không nói gì, Tần Tiểu Ngư híp mắt lại, nói: “Đây là lửa trong người quá vượng, chắc chắn trong lòng có những suy nghĩ mơ tưởng hão huyền cho nên mới có phản ứng như vậy, nguyên nhân là do hooc môn sinh dục nữ quá cao. Nói thẳng ra chính là cô gái này đã đến giai đoạn động dục, cần phải giao hợp!”
Cung Ngũ há hốc miệng: “Quyền giao hợp này thường vào lúc nào?”
Tần Tiểu Ngư vẻ mặt hiểu rõ, còn chuyên nghiệp hơn Yến Đại Bảo nhiều, “Giới động vật thường là vào mùa xuân, khi vạn vật sinh sôi nảy nở, còn con người hình như là một năm bốn mùa đều phát dục. Nếu không thì tại sao trẻ con ra đời lại vào các tháng khác nhau?”
Vẻ mặt Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đều như được dạy bảo tri thức, “Tần Tiểu Ngư, hình như cậu nói nghe cũng có lý!”
Lam Anh không biết nói gì, âm thầm cúi đầu xuống lật sách.
Cung Ngũ nghĩ ngợi một lúc, lại hỏi tiếp: “Vậy có thể là giảm bớt hooc môn sinh dục nữ xuống được không?”
Tần Tiểu Ngư trả lời: “Cậu muốn làm đàn ông à?”
Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên là không muốn rồi, tớ chỉ hỏi thử xem sao thôi mà. Nếu như không hạ thì sao ngừng chảy máu mũi được chứ?”
Tần Tiểu Ngư bỗng phiền muộn, cô nói: “Cái này ấy à, nếu như không có đàn ông thì phải xem nhiều ảnh khỏa thân, quen rồi thì khắc thành tự nhiên, sẽ có sức miễn dịch, thì sẽ không chảy máu nữa thôi.” Cô ta ngước lên nhìn Cung Ngũ, nói tiếp: “Thực ra Tiểu Ngũ à, tớ nghĩ cách tốt nhất là quật ngã nam thần, quật ngã rồi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.”
“Quật ngã rồi thì ngủ, làm chuyện xấu hổ ở trong đống chăn gối, có phải không?”
“Nếu không thì sao?”
Yến Đại Bảo tiếp tục vẻ mặt như được thụ giáo: “Tiểu Ngư, cậu lợi hại quá! Cậu mới đúng là kẻ sành sỏi ấy!”
Cung Ngũ híp mắt lại: “Hai ngày trước cậu ấy vừa mới thất tình, bởi vì không chịu ngủ với bạn trai, bạn trai cậu ấy tìm một người chịu ngủ với cậu ta, cậu ta sao được coi là kẻ sành sỏi được chứ? Rõ ràng chỉ là bông hoa nhỏ mạo danh làm kẻ sành sỏi thôi.”
“Haizzz, tớ đúng là số khổ, ngày ngày lo kiếm tiền, còn đưa tiền sinh hoạt cho hắn nữa... Thôi bỏ đi, đều do tớ đáng đời, do bà đây tìm sai đàn ông, con trai theo đuổi tớ xếp thành hàng dài ấy chứ, hắn dám chê tớ bảo thủ cổ điển à? Tớ còn không chê hắn vừa béo lại vừa lùn thì thôi chứ!”
An Hổ Phách vô cớ trúng đạn, “Dù là người lùn thì cũng có nhân quyền chứ!”
“Ai nói cậu đâu, cậu làm gì có chim.” Vẻ mặt Tần Tiểu Ngư phiền muộn, “Tiểu Ngũ, tớ đến là để nói với cậu một tiếng, sau này tớ kiếm tiền đều là kiếm cho bản thân mình, tớ không ngu xuẩn nữa, dựa vào đâu mà lại đưa tiền tớ cực khổ kiếm được cho hắn tiêu chứ?”
Mắt Cung Ngũ vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào bức ảnh Công Tước đại nhân trên màn hình điện thoại, lơ đãng nói: “Ừ, thế mới đúng chứ.”
Anh Tiểu Bảo đúng là đẹp trai chết người! Có phải mỗi ngày anh ấy đều bị vẻ đẹp trai của mình đánh thức không?
Cung Ngũ thật muốn lăn một cái, nhưng giường quá nhỏ... nói đi nói lại, nếu như có thể cùng anh Tiểu Bảo lăn giường thì tốt biết bao!
Tần Tiểu Ngư vẫn đang nói tiếp: “Tớ đã nghĩ thông suốt rồi, hắn đã phản bội tớ, tớ cũng không thèm để ý đến hắn nữa. Sau này tớ sẽ tìm một người bạn trai vừa cao to đẹp trai, lại thông minh giàu có, còn sống tình cảm nữa, vả mặt hắn đôm đốp luôn!”
Cung Ngũ híp mắt lại, “Cậu đừng lẩm bẩm nữa, cậu càng lẩm bẩm nhiều thì trong lòng càng nhớ mãi đến tên khốn nạn đó, sao cứ phải tự làm khó bản thân mình làm gì thế? Đừng nghĩ nữa, cứ vui vẻ đi tìm một anh chàng cao to đẹp trai thông minh lắm tiền đi lăn giường đi!”
Cô không thể nói chuyện với Công Tước đại nhân, đành phải lén gửi tin nhắn: [Anh Tiểu Bảo, em nhận được rồi, anh Tiểu Bảo của em đẹp trai quá điiiiiiii.]
Công Tước đại nhân: [Em hài lòng chưa?]
[Cực kỳ hài lòng, tối nay em phải ôm ảnh anh ngủ mới được.]
[Đừng để điện thoại quá gần. Đợi anh về sẽ cho em ôm ngủ.]
[Vâng ạ, anh Tiểu Bảo tốt quá!]
Gửi xong Cung Ngũ chớp mắt. Í? Hình như có gì đó sai sai.