Trước khi ăn cơm, cuối cùng Diệp Phóng cũng gọi điện thoại đến, “Cung Ngộ, tôi là Diệp Phóng.”
Cung Ngũ: “Ờ.”
“Tôi gửi thời gian và địa điểm liên hoan đến điện thoại cậu rồi, lát nữa cậu kiểm tra đi, buổi chiều cùng Yến Đại Bảo đến đúng giờ, đều là bạn học cùng trường cả, các cậu cứ yên tâm đi.”
Cung Ngũ: “Ok, không vấn đề gì.”
Buổi gặp mặt là do hội sinh viên chi tiền, được tổ chức tại một địa điểm trong trường học. Khi Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đến đã có không ít người, họ đều trang điểm ăn mặc vô cùng lộng lẫy. Hai người vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ buổi gặp mặt, đang ngây ngốc đứng ở cổng, nhìn hàng chữ chớp mắt lia lịa.
Yến Đại Bảo nhìn quần áo của Cung Ngũ, “Tiểu Ngũ, cậu nói có phải là chúng ta nên mặc lễ phục gì đó không?”
Cung Ngũ há miệng, “Làm gì phải thế? Hai chúng ta dựa vào nhan sắc...”
“À đúng rồi Tiểu Ngũ này, tớ đã nói với anh tớ là hai chúng ta tham dự buổi gặp mặt rồi.” Yến Đại Bảo nói, “Nhưng tớ không nói cho ba tớ biết, tớ lén chạy đến đây đấy, nếu ba tớ mà biết thì chắc chắn sẽ không cho tớ đi đâu.”
Cung Ngũ chép miệng: “Anh cậu có nói gì không?”
“Anh tớ hỏi có biết gặp mặt hội sinh viên là gì không, tớ đã nói với anh ấy rồi, anh tớ là người nước ngoài, anh ấy không biết cũng bình thường thôi mà.”
Cung Ngũ gật đầu, kéo Yến Đại Bảo đi về phía khu ẩm thực, đều là những thứ như bánh bông lan, Yến Đại Bảo thấy không ngon: “Không ngon bằng ở Hoàng Triều.”
Cung Ngũ liếc xéo: “Miễn phí mà, còn muốn thế nào nữa? Cứ ăn tạm đi.”
Hai người đang ăn thì Diệp Phóng chạy đến, còn đang thở hổn hển, “Hai cậu chạy giỏi thật, sao đã chạy đến đây rồi? Tôi đi khắp nơi tìm hai cậu đấy, gọi điện thoại cậu cũng không nghe.”
Một tay Cung Ngũ còn đang cầm đồ ăn, cô nói thầm thì: “Bọn tôi đang ăn đây.”
“Bên kia cũng có kìa.” Diệp Phóng chỉ sang một bên, “Tôi đưa các cậu qua đó.”
Đến khi ngồi xuống, nhìn dáng vẻ ân cần tươi cười rạng rỡ của cậu nam sinh ở trước mặt, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo mới phát hiện ra thì ra hàm ý buổi gặp mặt ở đây giống với những buổi gặp gỡ thân thiết với những người bên ngoài, chính là để xem mắt.
Cung Ngũ chớp mắt, cô là hoa đã có chủ rồi đó biết chưa hả? Người yêu của cô có thể giết hết tất cả nam sinh ở đây chỉ trong một tích tắc đấy có biết không hả? Cô không thèm để mắt đến đám trẻ trâu này, anh Tiểu Bảo là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới này!
Còn Yến Đại Bảo lại đang trợn tròn mắt lên, chuyện gì thế này? Đã bảo là giao lưu tình cảm tăng cường tình hữu nghị cơ mà? Sao lại biến thành tự giới thiệu bản thân thế này? Nghĩ cô ngốc chắc? Cô là người rất có nguyên tắc, sẽ không tùy tiện nói tên mình ra cho người khác đâu đấy!
Đến lượt Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo chỉ đứng nhìn, không nói lời nào.
Diệp Phóng ở đối diện Cung Ngũ liền tươi cười nhắc nhở: “Yến Đại Bảo đến lượt cậu rồi đấy.”
Yến Đại Bảo liếc xéo cậu ta, hất cao cằm lên, vẻ mặt cao ngạo.
Cung Ngũ híp mắt, nói: “Cậu ấy tên là Yến Đại Bảo, sinh viên khoa tiếng Anh, khi nhập học giành được học bổng hạng đặc biệt. Ừm, tôi tên là Cung Ngộ, Cung trong cung đình, Ngộ trong giác ngộ. Tôi và Yến Đại Bảo là bạn học chung một lớp.”
Yến Đại Bảo trừng mắt nhìn Cung Ngũ, vẻ mặt lên án, “Ai bảo cậu giới thiệu cho tớ hả?”
“Mọi người đều giới thiệu cả rồi, chúng ta cũng phải lịch sự chứ.”
Cậu nam sinh ngồi đối diện đang cố gắng giới thiệu bản thân. Yến Đại Bảo lại dùng vẻ mặt nghiêm túc đối mặt với vẻ mặt nịnh nọt lấy lòng đó.
Diệp Phóng ngồi đối diện Cung Ngũ, tươi cười trò chuyện.
“Bình thường bạn Cung Ngộ có sở thích gì không?”
Cung Ngũ: “Sở thích sưu tầm.”
“Ồ?” Diệp Phóng thấy có chút hưng phấn, “Tôi cũng thích sưu tầm, tôi thích sưu tầm tem, cậu thích sưu tầm cái gì?”
Cung Ngũ: “Tiền.”
Diệp Phóng cười gượng: “Sở thích này cũng hay lắm đấy.”
Cung Ngũ tiếp tục vẻ mặt buồn ngủ.
“Cung Ngộ còn có sợ thích gì nữa không? Cậu có thích xem phim không? Tôi đang có hai vé xem phim...”
Yến Đại Bảo đột nhiên thò đầu sang, nói: “Tôi và Tiểu Ngũ thích nhất là đi xem phim, nếu cậu đã có hai vé xem phim thì tặng lại cho tôi và Tiểu Ngũ đi, cảm ơn cậu nhé!”