Cung Ngôn Giang đứng trước cửa, tươi cười nhìn cô.
Ở nhà họ Cung, người tiếp xúc với Cung Ngũ ít nhất là Cung Ngôn Giang, đến cả lúc ăn cơm cũng chẳng gặp. Đối với chuyện anh ta đứng trước cửa phòng mình, Cung Ngũ thấy rất hiếu kỳ.
Cung Ngôn Giang mỉm cười với cô, giơ tay chỉ sang cửa phòng Cung Ngôn Thanh, nói: “Anh và anh Cả cùng với chị Ba đang bàn bạc chuyện kinh doanh, có chuyện cần em giúp đỡ, Tiểu Ngũ có thể qua đó cùng thương lượng một chút được không?”
So với người đáng ghét như Cung Ngôn Bồng, Cung Ngôn Giang nói chuyện khéo léo hơn rất nhiều, trong câu nói đồng thời chỉ ra không chỉ có mỗi mình anh ta, mấy anh em ngoại trừ Cung Ngôn Đình đang ở ngoài thì những người khác đều có mặt.
Cung Ngũ chu môi.
Cung Ngôn Giang nhìn thấy biểu cảm của cô, nói: “Tiểu Ngũ yên tâm, có anh và anh Cả, không có chuyện gì đâu.”
Cung Ngũ nhoẻn miệng cười: “Em sắp thi rồi, đang ôn bài, anh Hai đã đến tận cửa mời, nếu trong nhà có chuyện thì em qua đó một chuyến, nhưng em không thể ở quá lâu. Anh Hai thứ lỗi cho em nhé.”
Cung Ngôn Giang gật đầu: “Anh biết rồi, chuyện chỉ có vài câu thôi.”
Cung Ngũ cùng Cung Ngôn Giang đến phòng Cung Ngôn Thanh. Cung Ngũ đứng trước cửa, ánh mắt lướt lên người Cung Ngôn Thanh, nhìn dáng vẻ biết ngay vừa mới khóc, mắt mũi đều đỏ hoe.
Cung Ngôn Bồng bày ra dáng vẻ anh trưởng, “Tiểu Ngũ đến rồi, vào đây, ngồi xuống đi.”
Cung Ngũ kéo ghế qua, ngồi xuống chỗ gần cửa, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Cung Ngôn Giang đóng cửa, sau đó ngồi lên ghế. Cung Ngôn Bồng bắt đầu nói: “Tiểu Ngũ, là thế này, ba đang ở trong bệnh viện, việc kinh doanh trong nhà chỉ còn vài người chúng ta giải quyết, mấy anh chị em chúng ta nên đồng tâm hiệp lực chống lại kẻ địch bên ngoài, em nói xem có đúng không?”
Cung Ngũ gật đầu: “Vâng, đương nhiên rồi.”
Cung Ngôn Bồng nói câu mở màn xong, xoay đầu nhìn sang Cung Ngôn Thanh. Cung Ngôn Thanh cử động cơ thể, ngước mắt nhìn Cung Ngũ, “Người muốn tìm mày là tao.”
Cung Ngũ nhìn cô ta, không nói gì.
Cung Ngôn Thanh quan sát cô, cong cong khóe môi, “Mày không cần sợ, tao giống mày, chuyện gì cũng làm ra được. Tao tìm mày chỉ có một chuyện, tao muốn gặp Bộ Sinh, nhưng hiện giờ anh ta không muốn gặp tao, tao cần một người có thể giúp tao chuyển lời. Mày cũng biết, tao tìm người khác không tiện bằng mày, dù sao mày cũng gần anh ta nên được lợi, mày có cơ hội, không phải sao?”
Cung Ngũ chậm rãi khoanh tay lại, vênh mặt, trái tim phản nghịch của cô gái nhỏ gầm gừ bùng cháy, cô cười lạnh lùng: “Cầu xin người khác thì nên có thái độ cầu xin, thái độ của chị không giống như cầu xin mà là uy hiếp. Chị Ba cảm thấy nắm được thóp của tôi thì có thể dùng nó ép tôi chạy việc cho chị? Haha.”
Cung Ngũ ngước quai hàm, nói: “Anh Cả, anh Hai nói chuyện với tôi, tôi có thể nghe được ba phần, nhưng lời của chị thì tôi không thích nghe, tôi ở gần anh ta nên được lợi, đó cũng là bản lĩnh của tôi, liên quan quái gì đến chị? Tôi đây chẳng hầu hạ đâu!” Vừa nói, cô đã từ từ đứng dậy, định mở cửa đi ra ngoài.
Cung Ngôn Giang vội vàng đứng dậy, “Tiểu Ngũ, chị Ba em tâm trạng không tốt, nói chuyện hơi xúc động, em đừng để ý. Ngôn Thanh, em cũng vậy, Tiểu Ngũ tuổi còn nhỏ, tính còn trẻ con, em nhường nó một chút đi. Cãi nhau như vậy vẻ vang gì đâu?”
Cung Ngôn Thanh mím môi, mở to mắt, không nói một lời.
Cung Ngôn Bồng vội vàng đứng dậy: “Ngôn Thanh, Tiểu Ngũ, chúng ta bây giờ không phải đang chơi nhà chòi, cũng không phải là lúc giở tính khí, chuyện liên quan đến sống chết tồn vong của chi thứ tư chúng ta, đừng tranh chấp với nhau vào lúc này, thật sự xảy ra chuyện thì chẳng có gì tốt cho chúng ta!”
Cung Ngôn Thanh nén giận, mở miệng lần nữa: “Được rồi Tiểu Ngũ, lúc nãy chị không tốt, chị không nên nói mỉa mai em như vậy. Em cũng đừng tính toán với một người đang mang thai như chị,” Lúc nói câu đó, cô ta ngước mắt nhìn Cung Ngũ rồi mỉm cười: “Tuy nhiên sẽ nhanh chóng không phải như vậy nữa. Hạng mục trong nhà thiếu tiền, chị định dùng đứa trẻ này để đổi lấy tiền, em cũng không cần lo lắng những chuyện khác.”
Cung Ngũ vô cùng ngạc nhiên, kiên trì một thời gian dài như vậy, thể diện cũng không cần, cô ta nỡ sao?
“Chị biết em nghĩ thế nào, nhưng còn cách gì khác nữa đâu?” Cô ta cười khổ, “Ba nhập viện rồi, không biết khi nào mới xuất viện, việc kinh doanh và tiền đầu tư hạng mục trong nhà đang thiếu hụt nghiêm trọng...” Cô ta cúi đầu, giơ tay xoa bụng mình, cắn môi, “Đây là chuyện cuối cùng chị có thể làm cho gia đình. Nếu có thể mang lại hi vọng cho việc kinh doanh của gia đình, chị không nỡ thì cũng phải nỡ. Nếu hi vọng của chi thứ tư chúng ta là đứa con trong bụng chị, sao chị có thể không ra tay giúp đỡ?”
Cung Ngũ sững sờ, lông mày hơi chau lại, nhất thời không biết nên nói gì. Đúng như cô luôn nghĩ, Cung Ngôn Thanh thật sự vừa đáng thương vừa đáng hận.
Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đều có chút bối rối, lời của Cung Ngôn Thanh như tát vào mặt bọn họ một cái, không ngờ cơ hội cuối cùng của chi thứ tư lại rơi vào một bào thai chưa thành hình người.
“Tiểu Ngũ, Bộ Sinh luôn đối tốt với em hơn người khác, nếu em nói với anh ta thì nhất định sẽ không có vấn đề, để Ngôn Thanh gặp anh ta một lần đi. Chỉ cần nói xong chuyện đứa trẻ thì mọi chuyện cũng sẽ kết thúc, đối với Bộ Sinh cũng tốt, em nói xem?”
“Em phải nói gì?” Cung Ngũ hỏi, ánh mắt nhìn sang Cung Ngôn Thanh.
Cung Ngôn Thanh mở miệng: “Em cứ nói chuyện liên quan đến đứa trẻ trong bụng chị, chị muốn gặp mặt anh ta nói chuyện. Chị nghĩ thông rồi, không cần đứa trẻ này nữa, nhưng chị phải gặp mặt anh ta xong mới bỏ nó đi.”
Cung Ngũ đứng dậy, gật đầu: “Vậy được rồi, nhưng em chỉ phụ trách chuyển lời, những chuyện khác đừng tìm em. Em sắp thi giữa học kỳ rồi, thời gian ôn tập rất gấp rút.”
Cung Ngôn Bồng gật đầu: “Được rồi, chỉ cần truyền đạt ý của Ngôn Thanh là được.”
Cung Ngũ đồng ý, sau đó chào hỏi rồi đứng dậy mở cửa trở về phòng ôn bài, bỏ lại ba anh em họ tiếp tục bàn bạc.
Buổi tối trước khi đi ngủ Cung Ngũ chúc Công Tước đại nhân ngủ ngon sau đó hạnh phúc đi ngủ, trông mong ngày mai sẽ đến.