Trong văn phòng đèn điện sáng trưng, Nhạc Mỹ Giảo đứng trước cửa, một tay kéo chốt cửa, ngước mắt nhìn Bộ Sinh, hỏi: “Tiểu Ngũ xảy ra chuyện gì sao?”
Bộ Sinh cúi đầu mỉm cười, “Tiểu Ngũ không có việc gì tôi không thể đến tìm em sao?”
“Tôi cảm thấy chúng ta không có việc gì cần phải gặp mặt.” Nhạc Mỹ Giảo xoay người bước trở về bàn làm việc, tiếp tục kiểm tra xấp lý lịch cá nhân của các người mẫu.
Bộ Sinh đi vào trong, khóa cửa văn phòng làm việc lại.
Anh nhìn người phụ nữ ngồi trước bàn làm việc, lập tức bước đến, “Rất bận sao?”
Nhạc Mỹ Giảo không dừng động tác lại, đáp: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Nghe thấy sự không vui trong giọng nói của bà, Bộ Sinh ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc, nhàn hạ bắt tréo chân, “Tôi biết trễ như vậy em nhất định ở đây.”
Nhạc Mỹ Giảo chẳng thèm ngẩng đầu lên: “Nếu không có chuyện gì mời cậu về cho, nơi này không phải là nơi cậu nên đến.”
Bộ Sinh mỉm cười: “Sao không phải là nơi tôi nên đến? Tôi cũng là một trong những nhà đầu tư, không phải sao?”
“Bộ Sinh.” Nhạc Mỹ Giảo ngẩng đầu, Bộ Sinh ngồi ở đối diện, biểu cảm hoàn toàn thả lỏng, “Cậu là nhà đầu tư, nhưng đừng quên quyền kinh doanh nằm trong tay tôi.” Bà dừng lại một chút, đặt tài liệu trong tay xuống, hất chiếc cằm xinh đẹp, khoanh tay nhìn sang Bộ Sinh, nói tiếp: “Nếu cậu đã đến, vậy tôi cũng có chuyện muốn nói. Tiểu Ngủ tuổi còn nhỏ, rất nhiều chuyện chưa nhìn thấu được, tôi mong cậu hãy giữ khoảng cách thỏa đáng với con bé.”
Bộ Sinh đưa tay sờ trán, mỉm cười: “Thế nên em cố ý cho người đi nói với Tiểu Ngũ, bảo em ấy đến bắt gian tôi? Mỹ Giảo, chuyện này có ý nghĩa sao?”
“Mỹ Giảo không phải cậu có thể gọi!” Nhạc Mỹ Giảo cắn răng nhắc nhở, sau đó lại dừng lại một chút, ngước mắt lên nói: “Tiểu Ngũ là con gái tôi, ngoài bản thân tôi ra, tôi không tin bất kỳ ai có thể thật lòng muốn tốt cho con bé. Bao gồm cậu!”
Biểu cảm lúc nói chuyện của bà hờ hững, trên mặt không có chút ý cười, gương mặt mang nét đẹp chỉ có riêng ở người phụ nữ thành thục, lãnh diễm khiến người ta không thể rời mắt. Dù bà sớm đã sinh hai đứa con, thời gian cũng phải chào thua trước sắc đẹp của bà.
Điều khiến Nhạc Mỹ Giảo nỡ chi tiền nhất chính là dung mạo này.
Bộ Sinh hơi híp mắt, nhìn bà chằm chằm: “Tôi đối tốt với Tiểu Ngũ, em không yên tâm. Tôi không đối tốt với Tiểu Ngũ, em cũng không yên tâm. Vậy rốt cuộc tôi phải làm gì mới có thể khiến em vừa lòng?” Anh đưa tay gõ nhẹ lên tay vịn vài cái: “Thật ra cách tốt nhất chính là em đi theo tôi, vậy Tiểu Ngũ có trở về Cung gia hay không cũng không quan trọng.”
“Bịch” một tiếng, chồng tài liệu trong tay Nhạc Mỹ Giảo đập mạnh xuống mặt bàn. Bà ngước mắt, hàng mi dài cong vút, đôi mắt đào hoa phong tình diễm lệ hiện lên sự phẫn nộ, “Bộ Sinh! Những lời như vừa rồi tôi không muốn nghe lần thứ hai.”
Bộ Sinh thở dài, anh mỉm cười thả lỏng tay: “Được được, tôi không nói, chỉ đùa một chút thôi mà, đừng giận.”
Nhạc Mỹ Giảo vô cùng tức giận, “Nếu không phải do cậu, Cung gia sao có thể biết đến sự tồn tại của Tiểu Ngũ? Con bé cũng đâu phải trở về Cung gia?”
Bộ Sinh tựa lưng vào ghế, tay chống cằm, nhàn nhã nhìn chút biểu cảm trên mặt Nhạc Mỹ Giảo cùng ngôn ngữ hình thể, đều có thể khiến tâm trạng của anh lúc này vui vẻ, “Mỹ Giảo, tôi chỉ muốn giúp em. Tiểu Ngũ ở bên cạnh em không thể sánh bằng ở Cung gia, thậm chí cô ấy còn liên lụy đến sự phát triển của em, không phải sao?”
Đôi mắt đen nhánh của Nhạc Mỹ Giảo nhìn Bộ Sinh: “Con bé là con gái tôi, có liên lụy hay không là do tôi định đoạt. Cung gia và cậu có cấu kết gì tôi mặc kệ, chỉ cần đừng kéo Tiểu Ngũ xuống nước, tình cảnh con bé hiện tại ở Cung gia đều do cậu gây ra. Tôi không ngại tạm thời để con bé mang danh nghĩa là vị hôn thê của cậu, nhưng tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng trêu chọc Tiểu Ngũ, tôi tuyệt đối không cho phép Tiểu Ngũ gả cho cậu.”
Biểu cảm của Bộ Sinh không thay đổi, vẫn là dáng vẻ mỉm cười đó, anh gật đầu: “Không sao, tôi cũng không định kết hôn với cô ấy. Nhưng Cung Truyền Thế thì không nghĩ như vậy.”
Nhạc Mỹ Giảo mím môi, đột nhiên đứng lên, với lấy túi xách, bắt đầu thu dọn đồ đạc.
“Bên phía Cung Truyền Thế tôi sẽ nghĩ cách. Tôi trả con gái về cho Cung gia, không phải để cho ông ta lấy con bé ra làm công cụ.”
Bộ Sinh nhìn động tác của bà, cũng chậm rãi đứng lên, một tay đút vào túi quần, một tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
Nhạc Mỹ Giảo thu dọn đồ đạc xong, nhấc chân đi vòng qua bàn làm việc, “Tôi phải về rồi, cậu cũng về trước đi, sau này đừng đến đây nữa, tôi không muốn nhìn thấy cậu.”
Bộ Sinh đi theo sau lưng bà, tầm mắt dừng lại trên người bà, “Mỹ Giảo.”
Nhạc Mỹ Giảo không quay đầu lại, bà bước thẳng về phía tường, đưa tay tắt đèn rồi bước ra cửa.
Tay đặt lên trên chốt cửa, đưa tay định mở, không ngờ cửa đã bị khóa. Bà muốn mở khóa, người phía sau liền ập đến, ôm chặt eo bà, nhốt bà vào giữa hai tay và cơ thể mình, cưỡng ép ôm bà vào lòng mình, thấp giọng lên tiếng: “Mỹ Giảo, mỗi tối tôi đều mơ thấy em.”
***
Trời đêm đầy sao sáng lấp lánh, buổi tối mùa hè mang theo những cơn gió mát nhè nhẹ, thổi lên người rất thoải mái.
Cung Ngũ chống lại áp lực của lũ muỗi, nằm ở khu nghỉ ngơi trên sân thượng, nhắm mắt dưỡng thần. Đối với một người mất ngủ mà nói, giữa một đêm đầy sao ra ngoài nằm ngắm sao là một chuyện thoải mái nhất. Cô đong đưa hai chân, trên dưới trái phải đều bày đầy hương muỗi, chỉ có điều con này vừa hi sinh con khác đã xông lên. Ở ngoài trời đốt hương muỗi cũng chẳng có tác dụng gì. Dáng vẻ Cung Ngũ đầy tự tại, nếu không có âm thanh chốc chốc lại “Bốp” một tiếng thì sẽ càng thoải mái hơn.
Lúc cô đang mơ mơ hồ hồ chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, cửa của tầng thượng đột nhiên vang lên tiếng của Cung Tứ truyền đến: “Tiểu Ngũ.”
Cung Ngũ quay đầu, “Anh Tư?”
“Ừm.” Cung Tứ cầm một lon bia bước đến, “Làm em giật mình à?”
Cung Ngũ ngồi dậy, “Không có, may mà anh lên tiếng trước, bằng không em thật sự đã bị dọa chết khiếp rồi. Sao muộn như vậy rồi mà anh vẫn chưa ngủ?”
“Anh khát nước, thức dậy uống nước.” Cung Tứ ngồi xuống bên cạnh cô, cùng nằm song song với cô: “Uống vài ngụm bia thì không ngủ được nữa, nhìn thấy cửa phòng em khép hờ, gõ cửa không thấy ai đáp, anh đoán chắc em đã lên đây.”
Cung Ngũ cũng thả lỏng nằm xuống, mượn bầu trời đêm, nắm lấy tay Cung Tứ giơ lên, nhìn ngón tay anh vẫn còn đang băng gạc: “Còn đau không?”
“Sớm đã không đau nữa rồi.” Cung Tứ mỉm cười: “Đã không còn trở ngại gì nữa rồi, đừng cứ nghĩ đến nó. Ai bảo anh là anh của em chứ?”
Cung Ngũ quay đầu sang nhìn anh một cái, sau đó lại tiếp tục ngắm bầu trời, nói: “Em nói anh nghe một chuyện, em vốn không xem anh là anh trai.”
“Anh biết, dù gì trước kia em vốn cũng chưa từng gặp anh.” Cung Tứ gật đầu, nói: “Không sao, anh coi em là em gái là được.”
“Bây giờ chỉ có anh là anh trai của em!” Cung Ngũ vội bổ sung một câu, còn bật cười thành tiếng, “Anh trai tốt nhất.”
Hiếm khi hai anh em có cơ hội được ở đây yên tĩnh nói chuyện tâm tình, Cung Tứ chớp chớp mắt: “Anh biết mị lực của anh vô hạn, cô bé nào nhìn thấy cũng muốn phủ phục dưới chân anh, đừng nói là Tiểu Cung Ngũ nhà chúng ta.”
“Rõ ràng là mị lực của em lớn, anh Tư cũng phải phủ phục dưới chân em mới đúng.”
Hai người còn nói lung tung một lúc nữa, rồi cùng nhau mỉm cười vui vẻ, cuối cùng Cung Tứ thở ra một hơi thật dài, hỏi: “Tiểu Ngũ và Bộ Sinh ở bên nhau có tốt không?”