Hi vọng cuối cùng của cô ta không còn nữa, đây rõ ràng là một bào thai tàn phế không có chút giá trị lợi dụng. Chả trách anh ta không chút quan tâm, chả trách người lớn nhà họ Bộ trông cháu nối dõi như vậy nhưng chẳng ai đến tìm cô ta, thì ra bọn họ đã biết đứa con này của cô ta không khỏe mạnh.
Cung Ngôn Thanh khóc một hồi, cô ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn sang phía Luật sư Ngụy, trên mặt nở nụ cười hung ác, nói: “Vì thế, Bộ Sinh không định trả tiền cho tôi, đúng không? Anh ta bảo ông đến đây để nói tôi biết, anh ta luôn xem tôi như một đứa ngốc nghếch đang vùng vẫy, có phải không? Ha ha ha, Bộ Sinh, anh hài lòng rồi chứ? Ha ha ha ha… anh thấy tôi thế này, anh hài lòng rồi đúng không?”
“Cô Cung, thật ra ngài Bộ không có ý như cô nói, dù sao ngài Bộ cũng rất bận, công ty có rất nhiều việc, ngài ấy không có thời gian suy nghĩ nhiều vậy đâu…”
“Ý ông đang nói, đến cả việc chán ghét tôi, hận tôi Bộ Sinh cũng chẳng thèm? Ông đang nói tôi rất thất bại, đúng không?” Cung Ngôn Thanh cất cao giọng: “Đừng nghĩ rằng tôi không biết! Anh ta thích một người phụ nữ già đã mang thai rồi. Ha ha ha, bà ta mang thai rồi… Bộ Sinh xác định là của anh ta? Con gái bà ta lớn như vậy rồi, bà ta còn có thể mang thai? Đúng là rất có bản lĩnh, ha ha ha ha…”
Cung Ngôn Thanh cười chảy cả nước mắt, cô ta dần hạ giọng, vừa khóc vừa nói: “Anh ta không yêu tôi… Anh ta không yêu tôi… Anh ta không yêu tôi, thà tìm một người phụ nữ già… Tôi mang thai, anh ta hỏi thăm không hỏi, nhưng lại vô cùng yêu thương người phụ nữ già kia. Bà ta đánh anh ta, mắng anh ta, anh ta vẫn ôm chặt lấy bà ta... Tôi có gì không bằng bà ta? Tôi có chỗ nào không bằng bà ta…”
Luật sư Ngụy thở dài, “Cô Cung, chuyện đã đến nước này, nói nhiều vô ích. Nếu cô Cung định bỏ đứa trẻ thì hãy liên lạc với tôi, tôi sẽ sắp xếp cho cô đến bệnh viện tốt nhất để làm phẫu thuật, tuyệt đối sẽ không để cô Cung xảy ra bất kỳ sai sót gì…”
“Tôi không thiếu chút tiền đi phá thai đâu!” Cung Ngôn Thanh cắt ngang, cô ta ngẩng đầu, khuôn mặt vẫn còn vết nước mắt, mỉm cười: “Ông yên tâm, vì bản thân tôi, đứa trẻ này sẽ không thể giữ lại. Bộ Sinh… Ha ha, Bộ Sinh… Anh tự lo lấy thân mình đi!”
Nói xong câu đó, Cung Ngôn Thanh cầm lấy xấp giấy trên bàn, lau qua nước mắt trên mặt, ngẩng đầu thẳng lưng, xoay người bỏ đi.
Luật sư Ngụy ngồi nguyên tại chỗ, không khỏi lắc đầu. Mở miệng đòi một trăm triệu, vậy mà cũng dám đòi! Với đức tính này của chi thứ tư nhà họ Cung, chả trách không duy trì được việc kinh doanh.
Cung Ngôn Thanh đi xe trở về nhà, trên đường về khóc không ngừng, vì bản thân, cũng vì đứa trẻ trong bụng không có cơ hội được sinh ra. Cô ta cho rằng mang thai thì ít nhất cũng sẽ nắm chắc được một tờ chi phiếu, nhưng không ngờ kết cục lại thế này.
Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đều ở nhà đợi, dù sao thì công ty cũng chẳng có việc gì tốt, không phải đòi nợ thì cũng hối trả nợ, hi vọng duy nhất của bọn họ đều đặt lên người Cung Ngôn Thanh.
Nhìn thấy xe trở về, hai người vội vàng chạy ra đón, ánh mắt tha thiết nhìn cô ta, “Ngôn Thanh!”
Biểu cảm của Cung Ngôn Thanh có chút thẫn thờ, lời nói trước khi đi ném lại cho luật sư Ngụy chẳng qua cũng chỉ để giữ lấy sự tôn nghiêm cuối cùng của mình mà thôi.
Chi thứ tư đi đến bước đường hôm nay, ngoài việc Cung Học Cần đến bệnh viện thăm Cung Truyền Thế một lần thì dường như chẳng hề lộ diện hỏi thăm mấy đưa cháu, chuyện kinh doanh của chi thứ tư càng không có ai nhúng tay vào. Bọn họ cũng biết, khoảng thời gian không có Cung Truyền Thế, mấy đứa trẻ này sẽ phá hỏng tất cả, như vậy Cung Cửu Dương tiếp nhận sẽ hợp tình hợp lý, không phải mang tiếng trưởng bối ức hiếp con cháu. Tuy Cung Cửu Dương không quan tâm tai tiếng đó nhưng Cung Học Cần quan tâm, tốt xấu gì ông ta cũng có bốn đứa con trai, không thể nào giậu đổ bìm leo được.
Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang nhìn chằm chằm Cung Ngôn Thanh, chờ đợi cô ta gật đầu một cái, kết quả Cung Ngôn Thanh ngước mắt nhìn bọn họ, mỉm cười, nói: “Anh cả, anh, em đã nói Bộ Sinh không hề ngốc… chúng ta thật sự quá ngây thơ rồi…”
Cô ta vừa nói xong, sắc mặt Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đồng loạt thay đổi, “Hắn ta từ chối rồi?”
Cung Ngôn Giang dường như không dám tin, “Không thể nào!”
Cung Ngôn Bồng cũng lẩm bẩm nói: “Sao có thể? Bộ Sinh sao có thể từ chối cơ hội trước mắt như vậy? Hắn ta phải biết, mất đi cơ hội này, sau này sẽ không còn cơ hội nào khác…”
Cung Ngôn Thanh cúi đầu, mím môi, cô ta giơ tay xoa bụng mình, không nói lời nào, bước nhanh vào sảnh.
Hai anh em Cung Ngôn Bồng đuổi theo sau: “Ngôn Thanh!”
Cung Ngôn Thanh trở về phòng, cô ta khóa trái cửa lại chặn Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang, rồi dựa lưng vào cửa, bưng mặt khóc thút thít. Cơ thể từ từ trượt xuống đất, khóc không thành tiếng.
Bên ngoài Cung Ngôn Bồng vẫn còn gõ cửa: “Ngôn Thanh, Ngôn Thanh, em mở cửa đi, rốt cuộc là có chuyện gì, em phải nói cho bọn anh nghe, có chuyện gì thì chúng ta cùng nhau gánh vác…”
Cung Ngôn Thanh ngồi dưới đất, cô ta nhìn về phía sau, gánh vác? Người bị giày vò là cô ta, chịu đau khổ là cô ta, bị sỉ nhục cũng là cô ta, bọn họ lấy cái gì để gánh vác?
Cung Ngôn Giang gõ cửa: “Ngôn Thanh, Ngôn Thanh em nghe anh nói, bất luận Bộ Sinh nói gì cũng không sao cả, chúng ta cùng bàn bạc bước tiếp theo nên làm gì. Em đừng tự nhốt mình trong phòng, có chuyện gì chúng ta cùng nhau thương lượng…”
Cung Ngôn Thanh kéo mạnh cửa ra, trên mặt còn vết nước mắt, nói thẳng: “Bộ Sinh không đến, anh ta bảo một luật sự họ Ngụy đến gặp em, chúng ta không lấy được một đồng nào cả!”
Cung Ngôn Giang nói: “Hắn ta có nói vì sao không? Theo lý mà nói là không thể, phải có nguyên nhân đúng không?”
Cung Ngôn Thanh xoay người, ngồi xuống ghế sofa, lau nước mắt trên mặt, nói: “Vì… vì đứa trẻ trong bụng em có thiếu sót vô cùng nghiêm trọng, số liệu kiểm tra thai nhi thời kỳ đầu không ổn, Bộ Sinh đã biết từ sớm… anh ta không thăm không hỏi, không phải đợi chúng ta đến đòi tiền, mà là đợi sỉ nhục chúng ta!”
Cung Ngôn Bồng kinh ngạc đứng trước cửa: “Sao có thể…?”
Cung Ngôn Thanh ngẩng đầu, nhìn sang Cung Ngôn Bồng, nói: “Anh Cả còn nhớ thuốc mà anh cho em không? Bộ Sinh từng đi xét nghiệm, thuốc đó không ảnh hưởng gì lớn đến phụ nữ nhưng trực tiếp ảnh hưởng đến t*ng trùng của đàn ông, đứa trẻ trong bụng em là nạn nhân trực tiếp của thứ thuốc đó.”
Cung Ngôn Bồng kinh ngạc, sự thất vọng về một trăm triệu vẫn còn chưa rõ ràng trong đầu anh ta, anh ta lẩm bẩm nói: “Sao lại trùng hợp như vậy? Không thể trùng hợp như vậy chứ…”
Cung Ngôn Thanh nhìn anh ta, nói: “Lời này của anh Cả là ý gì? Lẽ nào anh Cả đã sớm biết thuốc này sẽ có ảnh hưởng như vậy?”
Cung Ngôn Bồng vội vàng nói: “Ngôn Thanh, em đừng hiểu lầm, anh chỉ nghe nói đàn ông uống xong sẽ bị ảnh hưởng, nhưng thông thường sẽ không trùng hợp như vậy, chuyện đó cũng có tỷ lệ…”
“Vậy mà anh còn đưa thuốc cho em! Em là em gái anh, chuyện quan trọng như vậy sao anh không nói trước với em? Em từng hỏi anh có tác dụng gì khác không, anh nói với em thế nào? Anh nói sẽ không bị phát hiện, còn nói có người phụ nữ dùng nó để tìm cách kết hôn với một người đàn ông, đứa con cũng lớn rồi…”
Cung Ngôn Bồng không dám nhìn vào mắt cô ta, nói: “Anh cũng không rõ, sau đó anh hỏi thăm kỹ càng thì biết được lúc đó cô ta không mang thai, sau này ở bên cạnh nhau rồi mới mang thai sinh con…”
“Cung Ngôn Bồng!” Cung Ngôn Thanh khóc thét: “Sao anh có thể hại em như vậy? Sao anh có thể đối xử với em như vậy? Em giống như trò cười, bị người ta cười nhạo bàn tán khắp nơi! Tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Em là em gái anh, em là em gái anh mà! Lúc anh đưa thuốc cho em đã nói thế nào? Anh nói em chỉ cần mang thai thì chuyện gì cũng sẽ dễ giải quyết. Hóa ra quyết định của anh là không hề muốn để em sinh nó ra, anh đã tính toán từ trước muốn em phá thai, dùng một bào thai chết để đổi một trăm triệu…”