Công Tước

Chương 397: Đàn ông là thế.5



Công Tước đại nhân bưng tách cà phê lên nhấp một ngụm, “Tôi tán thành việc đàn ông dùng chút thủ đoạn để có được một người phụ nữ, nhưng tôi không tán thành chuyện làm tổn hại người khác. Anh Bộ đã nhận ra kịp lúc, chấp nhận dùng tiền để dừng mọi chuyện lại, thật sự là người rất thức thời, nếu đã như vậy, sao lại không cho anh Bộ thêm một cơ hội? Mức độ chịu chi của anh Bộ khiến người ta rất ấn tượng, tôi nghĩ anh Bộ đã trả mấy chục triệu cho chú Yến, cũng xem như đã lót đường cho Tiểu Ngũ, để chú Yến nhìn thấy sau lưng Tiểu Ngũ có người chống lưng.”

Anh để tách cà phê xuống, ngón tay dài thẳng tắp lướt nhẹ ghế dựa, rồi thong thả ung dung cầm khăn ướt lau tay, “Đối với người thông minh như anh Bộ, sao tôi có thể nhẫn tâm phá hoại chuyện tốt của anh chứ? Hơn nữa, chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác.”

Bộ Sinh gật đầu, hồi sau, anh ta ngẩng đầu nhìn Công Tước đại nhân, hỏi: “Không biết chuyện hợp tác mà anh Phí nói là chuyện gì?”

“Nếu Tiểu Ngũ muốn đi, nhất định phải có một hoàn cảnh khiến cô Nhạc yên tâm, cô Nhạc nhất định sẽ không tin tưởng người khác, bao gồm cả tôi. Nếu so ra, anh Bộ có lẽ là người duy nhất khiến cô Nhạc tin rằng anh sẽ đối tốt với Tiểu Ngũ, vì thế hoàn cảnh này nhất định phải do anh Bộ tạo ra.”

“Tôi có cách!”

“Tôi biết anh Bộ nhất định sẽ có cách.”

Loại đàn ông chuyện gì cũng không từ thủ đoạn, muốn tìm một cái cớ và lý do hợp lý, bất kỳ thời điểm nào cũng có thể là cơ hội của anh ta.

***

Buổi trưa, Cung Ngũ và Yến Đại Bảo tay nắm tay đứng trước cổng trường, bốn con mắt to tròn trừng mắt nhìn Công Tước đại nhân:

“Anh Tiểu Bảo, anh đi đâu thế?”

“Anh, anh đi đâu thế? Bọn em đợi cả buổi, sao bây giờ anh mới đến?” Yến Đại Bảo cũng không vui, “Anh xem mũi em lạnh bị đỏ luôn rồi!”

Công Tước đại nhân mỉm cười: “Xin lỗi, anh có chút chuyện cần bàn với bạn.”

Thật ra anh chỉ đến muộn hai phút, trước kia khi bọn họ đi ra anh đã đứng đợi sẵn ở đây, lần này vừa xuống xe đã bị hai cô gái tóm lấy nói cả buổi, Công Tước đại nhân nghe hai cô mỗi người nói một câu, đành im lặng không nói gì.

Lúc lên xe, Yến Đại Bảo đã biết tự giác, ngoan ngoãn ngồi vào bên trong.

Cung Ngũ sờ ngón tay Công Tước đại nhân, vừa sờ vừa tươi cười hớn hở, “Yến Đại Bảo, tớ cảm thấy tay anh Tiểu Bảo đàn piano là tốt nhất.”

“Tiểu Ngũ cậu đúng là háo sắc!” Đột nhiên nhớ lại gì đó cô liền tố cáo: “Anh, anh phải quản Tiểu Ngũ! Hôm nay Tần Tiểu Ngư nói, cậu ta cho Tiểu Ngũ bao cao su để cậu ấy dùng với bạn nam bên khoa quản lý.”

“Yến Đại Bảo, cậu không nói thì không được à? Anh Tiểu Bảo sẽ không tin cậu đâu!”

Công Tước đại nhân cắn răng, mỉm cười: “Tiểu Ngũ nếu không muốn người khác hiểu lầm thì phải giữ khoảng cách với những bạn nam không quen biết bên ngoài, đương nhiên, với bạn tốt của Tiểu Ngũ thì không sao cả.”

Cung Ngũ ra sức gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, Đoàn Tiêu và Tiểu Cảnh là bạn tốt của em, người khác em đều không quan tâm. Anh Tiểu Bảo, anh đừng nghe người khác nói lung tung!” Cô trừng mắt nhìn Yến Đại Bảo, lời của Yến Đại Bảo là không đáng tin nhất!

***

Trong phòng bệnh Khoa sản của bệnh viện, Nhạc Mỹ Giảo đang kiểm tra thai nhi, bác sĩ đang dùng máy trượt qua trượt lại trên bụng bà, mắt Nhạc Mỹ Giảo nhìn chằm chằm vào vòng tròn bên trên, hỏi: “Bác sĩ, đứa trẻ có khỏe mạnh không?”

“Cô nghe tiếng động xem, có phải nhịp tim rất có lực? Thể chất của người mẹ tốt là chuyện vô cùng quan trọng, dinh dưỡng phải đầy đủ, nhưng cũng đừng để thừa dinh dưỡng. Cô là thai phụ lớn tuổi, càng phải chú ý hơn…”

Bác sĩ là một phụ nữ trung niên, nếu nói ra thì tuổi tác không chênh lệch Nhạc Mỹ Giảo nhiều, nhưng khi hai người đứng cùng nhau lại giống như hai mẹ con.

Nhạc Mỹ Giảo có thể được xem là kỳ tích trong bệnh viện này, không bị ảnh hưởng vì mang thai lúc lớn tuổi, bà luôn chăm sóc dung mạo và làn da như thiếu nữ. Đã có rất nhiều y tá đến phòng bệnh này, bọn họ muốn xem người phụ nữ bốn mươi tuổi này rốt cuộc trẻ đến mức nào.

Khi Bộ Sinh đến, phòng bệnh trống không, anh ta lập tức có chút sốt ruột, đúng lúc có một cô giúp việc mang bình giữ nhiệt đến, “Cô Nhạc đi kiểm tra thai nhi rồi, một lát sẽ trở lại.”

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy Nhạc Mỹ Giảo đã trở lại, vừa nhìn đã thấy tâm trạng rất tốt.

“Mỹ Giảo! Thế nào?”

Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nhìn anh ta, “Cậu hi vọng như thế nào?”

Hai cô giúp việc tuy có lúc rất buồn phiền, nhưng đa phần thời gian bọn họ đều cảm thấy rất vui, Nhạc Mỹ Giảo bình thường nói chuyện với bọn họ rất dịu dàng và thân thiện, chỉ khi vừa nhìn thấy Bộ Sinh thì sắc mặt liền không tốt.

Ngài Bộ cũng rất có ý, bất luận bà tức giận thế nào, anh ta cũng không tức giận, từ đầu đến cuối đều dỗ dành bà.

Thật ra nhìn bên ngoài hai người rất xứng đôi, sau này biết được tuổi của Nhạc Mỹ Giảo, cô giúp việc cũng muốn rơi con mắt ra ngoài.

Bộ Sinh kéo vào trong phòng, “Đói bụng chưa? Vào đây ăn đi.”

“Hôm nay cậu làm gì thế?”

Đứa con trong bụng bà là của ai? Kiểm tra thai sản cũng không biết đến thăm, xem bà là gì chứ?

Lần này Bộ Sinh không kịp trở về, anh ta âm thầm thở dài, “Thị trường nước ngoài có chút vấn đề, phải đi giải quyết một chút.”

“Giải quyết xong rồi?”

Bộ Sinh gật đầu: “Vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong, còn một chút chuyện nhỏ, có người đang giải quyết.”

Nhạc Mỹ Giảo mỉa mai anh ta, “Chỉ chút chuyện nhỏ, mà phải để người khác làm, ha ha, rất có tiền đồ.”

Bộ Sinh: “…”

Nhạc Mỹ Giảo lại đẩy đẩy anh ta: “Có chuyện gì? Có cần tôi giúp cậu bày mưu tính kế không?”

Bộ Sinh thở dài, “Thật sự chẳng có chuyện gì. Anh đang định thành lập một tổ chức đào tạo ngôn ngữ ở châu Âu, nhưng tổ chức đào tạo này phải hợp tác với trường học. Trường học đưa ra đề nghị hai nước trao đổi năm học sinh, thời gian là ba năm, trường học cũng đưa người đến tự đề cử, người phụ trách cũng đang rối. Hôm nay anh qua đó xem tình hình tổng hợp, các vấn đề khác đều không có gì.”

Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy, quả thật là chuyện rất nhỏ, cầm đũa lên cúi đầu ăn cơm. Thức ăn rất hợp khẩu vị, khi tâm trạng của bà vui vẻ sẽ ăn nhiều hơn một chút.

Bộ Sinh yên lặng nhìn bà ăn, liên tục gắp thêm thức ăn để vào bát của bà.

***

Cung Ngũ nhận ra làđã lâu lắm mình không về ký túc xá ngủ. Cô chớp mắt, bồn chồn, tại sao thế? Tại sao lại không về ký túc xá ngủ?

Người đang bận bịu trên người cô chồm đến, che kín miệng cô lại, nhìn thấy ánh mắt của cô đang nghĩ chuyện gì đó kỳ quái, chẳng chút chú tâm, Công Tước đại nhân tỏ ra rất không hài lòng, “Tiểu Ngũ, chuyện gì cũng phải chuyên tâm một chút.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.