Hiếm khi sáng sớm trở về ký túc xá, khi Cung Ngũ lấy chìa khóa mở cửa thì Lam Anh đã mở cửa ra, cô ấy ngạc nhiên: “Sao cậu lại về vào lúc này?”
Cung Ngũ lờ đờ đi vào phòng: “Muốn về bây giờ thì về thôi.” Cô nhìn Yến Đại Bảo và An Hổ Phách, chưa ai thức dậy: “Hai người họ thật là lười biếng!”
Lam Anh nhìn cô, “Cậu ngủ không ngon à?”
Cung Ngũ ngạc nhiên, “Hả? Sao thế?” Rồi cô giơ tay sờ mặt, “Nhìn làm sao ra được tớ không ngủ ngon vậy?”
Lam Anh chỉ vào mắt cô, “Thâm quầng rồi kìa.”
Cung Ngũ: “…”
Về chuyện giấc ngủ thẩm mỹ, cô thấy phải nói chuyện đàng hoàng với anh Tiểu Bảo, cứ thế này là không được.
Lam Anh lại nhìn cô, hỏi: “Ra ngoài thuê phòng với bạn trai à?”
Cung Ngũ: “…”
Cái này cũng nhìn ra được? Thật thần kỳ!
Lam Anh tiếp tục cúi đầu đọc sách: “Dù gì cũng nên kiềm chế một chút, lỡ bụng to ra thì sẽ rất phiền phức.”
Cung Ngũ: “…”
Cung Ngũ buồn bã ngồi một hồi, cởi giày trèo vào chăn làm ấm chân, vui vẻ nói: “Vẫn là ở trong chăn thoải mái nhất. Tớ đã mấy ngày không về ở ký túc xá rồi.”
“Cậu và bạn trai ăn chơi bên ngoài liên tục ba đêm rồi. Yến Đại Bảo mỗi ngày trước khi ngủ đều nằm trên giường nhìn chằm chằm sang giường cậu một lúc lâu, nói cậu nhất định đi ngủ với anh cậu ấy rồi.”
Cung Ngũ: “…”
Yến Đại Bảo đúng là cái loa phóng thanh!
“Tiểu Ngũ, không nhìn ra cậu giỏi như vậy, đến cả anh trai của Yến Đại Bảo cũng tóm được.”
An Hổ Phách vốn dĩ đang im lặng đột nhiên vội vàng trèo dậy, hào hứng hỏi: “Tiểu Ngũ, làm sao mà cậu tóm được anh trai của Yến Đại Bảo thế? Truyền thụ chút kinh nghiệm đi.”
Cung Ngũ nói: “Cậu lo ngủ đi!”
An Hổ Phách bĩu môi: “Cậu nói đi mà. Người ta đang hiếu kỳ!”
Cung Ngũ trả lời: “Tớ dịu dàng xinh đẹp hiền lành thế này, anh của Yến Đại Bảo vừa nhìn đã thích vẻ ngoài của tớ, lại nhìn thấy vẻ đẹp tâm hồn của tớ, vì thế mới nhiệt tình theo đuổi tớ, tớ thật sự không chịu được sự tấn công quyết liệt của anh ấy nên đã đồng ý.”
An Hổ Phách chớp mắt, vẻ mặt không tin tưởng: “Nói dối!”
Cung Ngũ khoe khoang, “Chứ sao? Tớ có sức hút vô địch thế mà!”
“Nếu chỉ nhìn mỗi mặt của cậu… dường như không thể nào.”
An Hổ Phách có chút buồn bã, buổi tối trong giờ tự học, cô đã thích một bạn nam. Ngày nào cô cũng ngồi ở vị trí cố định, đáng tiếc cô ngày ngày lén nhìn đối phương, còn người ta cơ bản không hề biết sự tồn tại của cô, nhớ lại thấy thật đau lòng.
Cô muốn xinh đẹp như Tiểu Ngũ, nói không chừng con trai sẽ bắt chuyện với cô. Cô ôm chăn, tóc trên đỉnh đầu rồi bù như đống rơm, cả người ngã xuống, miệng còn không ngừng gào khóc: “Tớ cũng muốn có người yêu!”
Cung Ngũ nghiêng đầu nhìn cô, “An Hổ Phách, cậu cũng đến giai đoạn động tình rồi à?”
An Hổ Phách trở mình, buồn bã nhắm mắt, ngủ tiếp.
Yến Đại Bảo từ đầu đến cuối đều không tỉnh dậy, đúng là một con heo lười.
Lam Anh bắt đầu hét gọi Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo chỉ cử động người, còn đầu vẫn rúc vào trong chăn.
“Yến Đại Bảo, dậy đi. Sắp muộn giờ học rồi.”
Công Tước đại nhân nhắn tin tới, Cung Ngũ mím môi cầm lên xem rồi đặt xuống, không quan tâm.
Một hồi sau, tin nhắn của Công Tước đại nhân lại đến.
Cung Ngũ lại nhìn một cái, tiếp tục ngủ gà ngủ gật.
Cô đọc sách còn chưa kịp lật qua trang, tin nhắn thứ ba của Công Tước đại nhân lại đến.
Cung Ngũ cầm lên xem: [Tiểu Ngũ, có muốn đi ăn sáng cùng anh không?]
Cung Ngũ trả lời: [Không cần.]
Cô rất mệt, sắp thi rồi, nhưng anh Tiểu Bảo cứ dính lấy cô, sáng nay cô đã tức giận bỏ đi nên hiện giờ Công tước đại nhân đang nịnh nọt cô.
Tin nhắn lại đến: [Anh mang qua cho Tiểu Ngũ có được không? Mang món Tiểu Ngũ thích ăn nhất.]
Cung Ngũ: [Không có hứng.]
Công Tước đại nhân: [Mang cho Tiểu Ngũ thêm món khai vị. Loại chua chua cay cay ấy.]
Cung Ngũ mím môi, do dự.
Công Tước đại nhân: [Anh đang ở dưới lầu của Tiểu Ngũ, xuống lấy đi.]
Sau khi do dự một lúc lâu, cô vội vàng trèo dậy, xuống giường mang giày rồi chạy ra ngoài, nhìn thấy Công Tước đại nhân tay cầm bình giữ nhiệt đứng dưới lầu. Cung Ngũ chạy tới cầm lấy bình giữ nhiệt rồi xoay người định bỏ đi.
Công Tước đại nhân kéo lại: “Tiểu Ngũ vẫn còn giận anh à?”
Cung Ngũ phồng má: “Anh nói xem?”
Công Tước đại nhân mỉm cười: “Anh biết sai rồi, sau này anh sẽ sửa, Tiểu Ngũ đừng giận nữa được không?”
“Thật sự sẽ sửa?”
Công Tước đại nhân gật đầu: “Ừ. Thật mà.”
Cung Ngũ vội nói: “Vậy em sẽ tha thứ cho anh Tiểu Bảo.” Gương mặt căng thẳng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, “Em vẫn rất thích anh Tiểu Bảo.”
“Anh Tiểu Bảo, lát nữa em phải lên lớp, hay là anh về trước đi, em gọi Yến Đại Bảo dậy ăn sáng.”
Công Tước đại nhân gật đầu: “Ừ, vậy Tiểu Ngũ lên ăn sáng trước đi.”
Cung Ngũ xoay người vui vẻ chạy đi.
Công Tước đại nhân cảm thấy cô bé này càng ngày càng không nhiệt tình như trước, lẽ nào giống như người ta thường nói, sau khi ngủ với nhau rồi sẽ mất đi cảm giác mới mẻ?
Công Tước đại nhân chậm rãi quay trở về, một số nữ sinh viên dậy sớm lên lớp sau khi đi qua đều không kiềm được xoay đầu lại nhìn, còn có người to gan chạy đến hỏi cách liên lạc với anh.
Cung Ngũ tay chống cằm nằm nhoài trên cửa sổ, mím môi trừng mắt, tức đến mũi sắp lệch đi.
Anh Tiểu Bảo có phải hơi huênh hoang rồi không? Như vậy có phải không tốt lắm không? Tại sao đám nữ sinh đó lại cười thành như vậy? Bóng dáng của Công Tước đại nhân dần dần bị tòa nhà che đi, Cung Ngũ sốt ruột đến muốn cào cấu tim gan.
“Có một người bạn trai đẹp trai thật là mệt tim, cứ phải lo lắng bị người ta thọc gậy bánh xe thì phải làm sao?”
Cô thật sự rất lo lắng, tiếng Anh của cô học chưa đến đâu, kì thi của cô vẫn còn chưa bắt đầu. Tại sao cô lại học dốt như vậy? Nếu cô học giỏi, hiện giờ cô sẽ giống như Yến Đại Bảo, chẳng có gì phải lo lắng, còn có thể ngày ngày ở bên cạnh anh Tiểu Bảo.