Vì lớn tuổi hơn Bộ Sinh, nên ai cũng nghi ngờ Nhạc Mỹ Giảo dụ dỗ anh ta, bao gồm cả trưởng bối nhà họ Bộ.
Cung Ngôn Thanh bình tĩnh ngồi trong phòng mình, cả nhà họ Cung đều giữ im lặng đối với chuyện này, dù có bị ký giả bắt được cũng không nói lời nào mà chỉ mỉm cười, hoàn toàn không trả lời bất cứ câu hỏi nào.
Cung Ngôn Bồng xem các tin tức phủ đầy trên báo và trên mạng, thật sự cảm thấy cả người thoải mái. Bộ Sinh không cho bọn họ sống tốt, vậy thì anh ta cũng tuyệt đối không được bình yên. Thiên đường rộng lối anh ta không đi, cứ muốn chui vào địa ngục không lối, đây là do Bộ Sinh tự chuốt lấy!
Gần đây Cung Ngôn Bồng luôn cảm thấy ngột ngạt. Hạng mục bị dừng nửa chừng, bên hợp tác đã bắt đầu không che giấu, không ngừng gây sức ép. Cung Ngôn Bồng ngày nào cũng bị người ta mắng là con rùa rụt đầu, nhưng không đủ vốn để tiếp tục, anh ta cũng hết cách. Chuyện khiến anh ta lo lắng nhất là có quản lý cấp cao bên phía hợp tác tiết lộ rằng, nếu không thời gian ngắn không hồi phục lại công việc thì phía họ sẽ suy nghĩ thay đổi đối tượng hợp tác.
Cung Ngôn Bồng càng thêm căng thẳng, tai tiếng của Bộ Sinh nổ ra, bực bội kìm nén trong lòng anh ta lâu nay xem như đã giảm được một chút, sự áy náy với Cung Ngôn Thanh cũng nhanh chóng biến mất.
Cung Truyền Thế vẫn còn ở trong bệnh viện nhưng đã có thể cử động khẽ được, cũng có thể miễn cưỡng nói chuyện. Cung Học Cần đến thăm mấy lần, lần nào cũng chỉ nhìn rồi ra về, hoàn toàn không nhắc đến tình trạng hiện tại của chi thứ tư nhà họ Cung. Chuyện này cũng hết cách, không có bản lĩnh là không có bản lĩnh, không phải cứ quăng tiền vào thì có thể thể cứu vãn được việc kinh doanh
Cung Cửu Dương cũng đến bệnh viện mấy lần, lần nào cũng mang một giỏ trái cây, sau khi đến bệnh viện thì tự mình bỏ ra ăn hết những thứ mà hắn thích ăn, vừa ăn vừa nói những chuyện khiến người ta tức điên. Ví dụ như lần gần đây nhất, hắn còn mang bao tay ăn sầu riêng, vừa ăn vừa kể về tin tức gần đây cho Cung Truyền Thế nghe: “… Anh Tư, vợ cũ của anh rất có bản lĩnh, đã câu được Bộ Sinh, không chỉ vậy mà còn mang thai, sau này sẽ sinh ra con trai. Ôi ôi ôi, rốt cuộc anh Tư có tầm nhìn hay không, sao lại đá một người phụ nữ lợi hại như vậy? Anh nói xem nếu bây giờ chị ta là vợ của anh, có phải sẽ nghĩ ra trăm phương nghìn kế cứu vãn chuyện kinh doanh hay không? Thật đáng tiếc, mấy đứa con ngốc của anh Tư lại chẳng đứa nào giúp được, Ngôn Thanh cũng bị mang tiếng xấu, sau này sao gả đi được, đây đúng là chuyện lớn…”
Cung Truyền Thế bị hắn chọc tức đến mức “ư ư ư” muốn mắng người, đáng tiếc ông ta mở miệng ra nhưng lại nói không rõ ràng. Cung Cửu Dương ăn sầu riêng, rung đùi rất đắc chí: “Anh Tư, anh không nói được thì đừng có nói. Khuyết điểm lớn nhất của anh chính là không có năng lực mà cứ thích khoe khoang. Anh nói xem, nếu anh sớm nhường chức thì chuyện đâu đến mức này. Tốt xấu gì cũng mang danh chủ tịch hội đồng quản trị, cần quyền lực để làm gì? Tôi giúp anh kiếm tiền, anh chỉ cần quản lý số tiền là được, đây mới là cách nghĩ của người thông minh. Anh xem chuyện đến ngày hôm nay, anh có được kết quả tốt đẹp gì không?”
Cung Cửu Dương ném một hạt sầu riêng xuống, lại lấy thêm một múi khác, tiếp tục nói: “Anh cho rằng Bộ Sinh thật sự kính trọng anh sao? Bây giờ nghĩ lại, thật sự rất rõ ràng, trong suy nghĩ của Bộ Sinh, e rằng anh ta hận anh chết đi được. Anh là chồng cũ của người phụ nữ kia, hắn kính trọng anh chẳng qua là vì mối quan hệ cha con của anh và Tiểu Ngũ. Haiza, tự cho mình là đúng là chuyện khiến người ta rất đau đầu.”
Cung Truyền Thế mơ hồ muốn nói gì đó, Cung Cửu Dương chẳng chút quan tâm, tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Tai tiếng tôi vừa kể anh nghe, anh nghĩ rằng ai là người tốt bụng tiết lộ ra? Anh cảm thấy ai là người thúc đẩy chuyện này?” Hắn lắc đầu, vẻ mặt đồng cảm, “Ngôn Bồng nghĩ rằng nó đã gây ra cục diện tai tiếng hôm nay cho Bộ Sinh, nhưng trên thực tế, người thúc đẩy thực sự chính là Bộ Sinh, anh đoán xem hắn muốn làm gì?”
Cung Truyền Thế trừng mắt nhìn Cung Cửu Dương, Cung Cửu Dương thở dài: “Anh Tư ơi là anh Tư, nhìn biểu cảm của anh là tôi biết, anh chẳng ngờ tới, cũng không hiểu. Bộ Sinh làm vậy có hai mục đích. Thứ nhất, hắn để danh dự của mình từ trên thiên đường rơi xuống địa ngục, dùng cách tiêu cực nhất để nhà họ Bộ thỏa hiệp với sự lựa chọn của hắn. Nhạc Mỹ Giảo mang thai rồi, hắn phải quang minh chính đại đón đứa trẻ đó về nhà họ Bộ, đây chính là ném một trái bom vào nhà họ Bộ trước. Nếu hắn đột nhiên trở về nhà nói rằng hắn thích một người phụ nữ bốn mươi tuổi đã ly hôn còn có con gái đã mười tám tuổi, nhà họ Bộ không thể đồng ý. Nhưng với tình hình hiện tại, nhà họ Bộ đã không thể quản được nhiều, bọn họ chỉ quan tâm chuyện Bộ Thị có bị ảnh hưởng hay không. Bộ Sinh còn có một mục đích nữa,”
Hắn nheo mắt, nhìn Cung Truyền Thế mỉm cười nói: “Còn nhớ chuyện Ngôn Bồng và Ngôn Thanh hãm hại Bộ Sinh không? Hắn là người có thù ắt báo, Ngôn Thanh đã bị giáo huấn, nhưng Ngôn Bồng vẫn bình yên vô sự, nên tôi đoán Bộ Sinh đang dự định sẽ ép Ngôn Bồng đến đường cùng. Còn về chuyện Ngôn Bồng ngoan ngoãn biết sợ hay vẫn cứ ra sức liều lĩnh thì phải xem Ngôn Bồng có đủ thông minh hay không.”
Cung Truyền Thế ra sức vùng vẫy, tiếng “ư ư…” trong miệng càng ngày càng vội vã.
“Thật ngại quá anh Tư!” Cung Cửu Dương lại gặm hết một múi, tháo bao tay ra, phủi tay, nói: “Con người tôi anh cũng biết mà, không phải người tốt, nên dù tôi biết anh nói gì, tôi cũng sẽ không rảnh để nhắc nhở Ngôn Bồng đâu. Một người làm chuyện ngu ngốc, nếu tôi ở gần quá sẽ bị vạ lây, chuyện này tôi không thể can dự vào.”
Hắn đứng dậy, lại bóc một quả chuối tiêu: “Được rồi, tôi đi đây, tôi cũng rất bận, phải nghĩ phương án phát triển, tính toán xem làm thế nào để cứu vãn được sản nghiệp hỏng be bét trong tay Ngôn Bồng.” Hắn đi được hai bước thì xoay đầu lại, kề sát vào tai Cung Truyền Thế, nói: “Đúng rồi, tôi quên nói với anh, thật ra Bộ Sinh luôn đứng về phía tôi…”
Nói xong hắn đứng dậy mỉm cười, nhìn hai mắt Cung Truyền Thế trợn tròn, hắn ấn chuông cấp cứu trên đầu giường, thong dong gỡ một múi sầu riêng, bỏ vào miệng rồi bỏ đi.
Y tá vội chạy đến, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi sầu riêng, lập tức nổi trận lôi đình: “Ai ăn sầu riêng trong phòng bệnh thế? Mùi nồng nặc như vậy, có bệnh à?” Cô ta vội vàng mở cửa sổ mở quạt thông gió.
Cung Cửu Dương chậm rãi đi ra khỏi bệnh viện, nhân tiện gọi điện thoại cho Bộ Sinh, “Là tôi.”
Bộ Sinh trả lời, tay vẫn thao tác chuột máy tính đặt trên bàn trước mặt, “Tôi nghe.”
“Tôi vừa để lộ tin tức ra, đang ngồi đợi tin tức bên anh.” Cung Cửu Dương ngồi trên xe, gõ vào ghề của tài xế, ra hiệu khởi động xe.
Bộ Sinh mỉm cười, nhìn sang Nhạc Mỹ Giảo đang nằm nhoài trên bàn luyện chữ, nói: “Tôi có thể có tin tức gì, phải đợi xem mấy ông bà già đó phản ứng thế nào.”
Những thiết bị điện tử bên cạnh Nhạc Mỹ Giảo đều bị tịch thu hết, tạm thời chưa nhận được bất kỳ tin tức gì, vì thế bà chẳng nghĩ nhiều. Dù sao trong lòng của Nhạc Mỹ Giảo, Bộ Sinh muốn làm thì làm, dù có làm ra chuyện không bình thường bà cũng chẳng cảm thấy kỳ quái.
Trong một phòng khác, Cung Ngũ mới sáng sớm đã nằm nhoài bên cửa sổ, tay vẫn đang quẹt điện thoại, chau mày căng thẳng. Dù cô không nhìn thấy tin tức, nhưng cái loa như Yến Đại Bảo cũng sẽ nhắc nhở cô, kết quả vừa sáng sớm cô đã nhìn thấy.
Chỗ bọn họ đang ở là biệt thự ở ngoại ô của Bộ Sinh, trước kia không có căn nhà này nhưng vì Nhạc Mỹ Giảo nên anh ta cho bày trí một căn phòng điều trị, thậm chí còn chuẩn bị một y tá và bác sĩ.
Cung Ngũ càng xem càng cảm thấy lo lắng, cả đám cư dân mạng mắng chửi mẹ cô, thật là tức chết cô mà!