Bộ Sinh mở cửa ra, Cung Ngũ xoay đầu lại hỏi, “Mẹ tôi đâu?”
Bộ Sinh đóng cửa lại, đi đến: “Cơ thể cô ấy bây giờ rất dễ mệt, vừa làm ầm ĩ giờ đã ngủ rồi.”
Cung Ngũ im lặng, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bộ Sinh kéo ghế qua, ngồi xuống bên cạnh, “Trong lòng Tiểu Ngũ rất khó chịu phải không?”
Cung Ngũ nhìn ra ngoài, trả lời: “Có một chút, nhưng đã đỡ hơn rồi.”
Bộ Sinh gật đầu: “Vậy thì được rồi. Tiểu Ngũ có nghĩ sau này sẽ làm sao chưa? Hoặc có thể nói là có dự định gì chưa?”
“Không có dự định gì cả, tôi hiện giờ chỉ có một mục tiêu,” Cô nghiêng đầu nhìn Bộ Sinh, nói: “Không thi lại.”
Bộ Sinh bật cười, “Tiểu Ngũ luôn là một cô gái đặc biệt, luôn là như vậy.”
Cung Ngũ vẫn nhìn ra cửa sổ, vị trí của biệt thự rất tốt, đập vào mắt là một màu xanh đậm của cây cối đã sang đông, không giống như mùa xuân tràn đầy sức sống nhưng vẫn tràn đầy không khí tươi mới. Cô nhìn ra bên ngoài, không nhịn được nói: “Trời lạnh như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều thực vật xanh, tâm trạng thật tốt!”
Bộ Sinh mỉm cười: “Ừ, lúc đầu vì thích thảm thực vật xanh nên tôi mới mua nhà ở đây.”
Trên mặt Cung Ngũ vẫn không có biểu cảm, chỉ dựa vào sofa, nhìn chằm chằm ra bên ngoài.
Cô không nói gì, Bộ Sinh cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, Cung Ngũ lại mở miệng: “Tôi cảm thấy tôi cứ luôn gây phiền phức cho mẹ, tôi cảm thấy mẹ tôi ban đầu không nên sinh tôi ra…”
“Cô ấy mà biết em nói vậy, nhất định sẽ đau lòng.”
Cung Ngũ bĩu môi: “Tôi biết, nên tôi mới không nói trước mặt mẹ. Mẹ tôi nuôi tôi trưởng thành, thật không dễ dàng gì! Đặc biệt là loại chẳng nghe lời như tôi.”
Bộ Sinh mỉm cười: “Có thể nói mình không nghe lời, nhất định là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.”
Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn lên trời, híp mắt, “Tôi hi vọng sau này tôi sẽ không làm cho mẹ tôi phiền lòng nữa.” Vừa nói, cô lại tự mình bổ sung thêm một câu: “Hình như hoàn toàn không lo lắng thì không thể nào.”
Bộ Sinh im lặng một hồi, mới hỏi: “Tiểu Ngũ có muốn đi ra ngoài không?”
Cung Ngũ híp mắt: “Ra ngoài?” Cô lắc đầu: “Không chừng sẽ bị người ta tóm được, không phải anh bảo tôi phải ở đây đừng chạy lung tung sao?”
Bộ Sinh mỉm cười: “Tôi nói ra ngoài, ý là đi đến một quốc gia nào đó. Tiểu Ngũ có từng nghĩ sẽ rời khỏi mảnh đất Thanh Thành bon chen này, đi đến một nơi nào khác không?”
Mặt Cung Ngũ thoáng qua chút mơ hồ, “Ý là ra nước ngoài sao? Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó, mẹ tôi nhất định sẽ không cho tôi đi, bà ấy sợ tôi sẽ hư hỏng, nếu tôi đi, bà ấy nhất định sẽ lo lắng”
Bộ Sinh gật đầu: “Nói cũng đúng. Tiểu Ngũ đúng là cô gái tốt, luôn biết suy nghĩ cho mẹ.” Anh ta đứng dậy, “Chăm chỉ đọc sách nhé, tôi còn phải ra ngoài một chuyến, nếu em cảm thấy chán thì đợi mẹ em thức dậy rồi qua nói chuyện với cô ấy. Tôi hi vọng Tiểu Ngũ có thể chăm sóc tốt cho cô ấy.”
“Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ làm vậy.”
Vì câu nói này của Bộ Sinh, Cung Ngũ đọc sách mà trong lòng không yên, đọc một hồi lại chạy qua xem Nhạc Mỹ Giảo đã thức chưa.
Rời khỏi biệt thự, Bộ Sinh trở về nhà họ Bộ. Nhà họ Bộ đã ầm ĩ cả lên, họ đều sốt ruột, tìm kiếm Bộ Sinh khắp nơi.
Bộ Sinh vừa về nhà thì liền bị mọi người vây lấy. So với việc nói rằng bọn họ lo cho Bộ Sinh, chi bằng cứ nói bọn họ lo lắng việc Bộ Sinh lãnh đạo Bộ Thị có ảnh hưởng gì không, đối với lợi ích của bọn họ có ảnh hưởng gì không.
Tài xế và thư ký đi phía sau Bộ Sinh nỗ lực đẩy đám người vây quanh ra, Bộ Sinh mới ngồi xuống được, “Các vị hãy ngồi xuống trước, có chuyện gì thì từng người hỏi, chứ thế này thì không thể nói gì.”
Một người hỏi: “Bộ Sinh, tin tức kia rốt cuộc là chuyện gì? Chúng tôi đã giao hết tài sản cho cậu, cậu không thể khiến chúng tôi không thể thu lại được vốn chứ? Tin tức của cậu vừa bùng nổ đã trực tiếp ảnh hưởng đến danh dự của Bộ Thị chúng ta!”
Một người khác nói: “Bộ Sinh, cậu không thể làm càn, ảnh hưởng đến danh dự chỉ là chuyện nhỏ, nhưng ảnh hưởng đến việc kinh doanh là chuyện lớn, không thấy trên mạng có người rêu rao gì đó, ngăn chặn Bộ Thị sao?”
Đám người đó bình thường chỉ biết ở nhà đếm tiền, ai cũng hỏi những chuyện vặt vãnh, ồn ào khiến Bộ Sinh đau đầu.
Vẫn là mẹ Bộ Sinh quan tâm sức khỏe của Bộ Sinh, hỏi về nội dung của bài báo đó: “Bộ Sinh, con nói cho mẹ nghe, những gì viết trên báo có thật không? Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai? Trên báo nói đã mang thai, chuyện đó có thật không? Cô ta rốt cuộc bao nhiêu tuổi? Con mau nói đi? Cô ta mang thai thật sao? Vậy nhà họ Cung thì sao?”
“Đúng, cô ấy mang thai rồi, lớn tuổi không quan trọng, quan trọng là con muốn cô ấy sinh con ra. Còn về những chuyện khác mẹ không cần lo lắng, sau này mọi người cũng không cần vì chuyện con nối dõi mà cứ chăm chăm hỏi con suốt ngày, cũng không cần giới thiệu các cô gái mà mọi người quen biết cho con.”
Cả đám người vừa nghe Bộ Sinh chính miệng thừa nhận, lập tức làm ầm lên: “Bộ Sinh, cậu không thể vì nhất thời xúc động mà làm chuyện ngốc nghếch! Phụ nữ lớn tuổi ai chẳng có mưu mô? Điều kiện của cậu thế nào, điều kiện của cô ta ra sao? Cô ta thật sự đã từng kết hôn sao? Còn có con riêng? Vậy làm sao được? Nhà họ Bộ chúng ta sao có thể chấp nhận một người phụ nữ như vậy? Cô ta đã lớn tuổi như vậy, không chừng đã dùng cách gì đó mới có thể mang thai, Bộ Sinh cậu phải thật cảnh giác mới được!”
“Bộ Sinh, cậu xác định đứa trẻ đó là của cậu chứ? Bà ta từng tuổi đó mà còn sinh con được sao? Quan trọng nhất là thân phận không phù hợp, cách nhau một trời một vực. Cậu phải suy nghĩ lại, cậu đang là người quản lý của nhà họ Bộ, cậu không thể để người khác mê hoặc, khiến đầu óc không sáng suốt…”
Bộ Sinh thong thả đổi tư thế ngồi, mở miệng nói một chuyện mà đám trưởng bối đó còn quan tâm hơn cả chuyện quốc gia đại sự: “Tôi cũng muốn tìm một cô gái trẻ xinh đẹp nhưng cơ thể lại không hăng hái, chỉ có cảm giác với mỗi cô ấy, đổi người khác thì không được. Cung Ngôn Thanh có thể thành công, không phải vì cô ta dùng thuốc sao?”
Mẹ của Bộ Sinh vừa tức vừa sốt ruột: “Vậy cũng không nên chọn một người phụ nữ đã ly hôn? Sinh con thì được, nhưng không thể kết hôn, nếu không thì mặt mũi nhà ta sẽ để đi đâu?”
“Chứ còn gì nữa!” Có người hùa theo: “Sự cách biệt về thân phận quá lớn, lớn tuổi thì cũng được, nhưng lại từng ly hôn, ly hôn thì không nói, nhưng lại có con riêng! Bộ Sinh này, người phụ nữ đó mưu đồ!”
Bộ Sinh chỉ mỉm cười, đợi bọn họ từng người một nói xong, anh ta mới mở miệng: “Tôi đã muốn kết hôn, nhưng cô ấy không đồng ý. Những gì trên báo viết cũng không có gì sai, cô ấy chê tôi nhỏ tuổi, không cảm thấy an toàn, còn về chuyện mang thai là ngoài ý muốn, cô ấy không cần đứa con đó…”