Công Tước

Chương 418: Mệt không chịu nổi.2



Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang đưa mắt nhìn nhau, sốt ruột nói: “Ba, ba quên rồi sao? Bộ Sinh và Tiểu Ngũ sớm đã không thành rồi, Tiểu Ngũ bị vụ tai tiếng lần này bị liên lụy, cũng đã mấy ngày rồi không về nhà, chắc đã đến chỗ mẹ nó rồi, bọn con cũng không quan tâm... nó cũng chẳng giúp được gì...”

Cung Truyền Thế tức giận dùng cánh tay còn lại có thể cử động của mình ra sức đập xuống giường: “Tiểu... Tiểu... Ngũ...”

Ông ta có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng lại không thốt ra được, chỉ có thể khó khăn lắp bắp từng chữ một, giống như một chai xì dầu từng giọt từng giọt nhỏ xuống làm người nhìn cũng cảm thấy nôn nóng.

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang chỉ có thể thở dài: “Ba, lúc này ba đừng nhắc đến Tiểu Ngũ nữa, đã mấy ngày rồi không lộ mặt, ai còn tâm trí để ý đến nó chứ! Ngôn Đình còn ở Thiết Yến, chỉ trở về thăm ba một chút liền đi ngay. Ngôn Thanh càng không cần nhắc đến, vì chuyện của Bộ Sinh, con bé cứ như người đã chết vậy. Bác sĩ kiểm tra, nói đứa bé trong bụng con bé... không bình thường, sinh ra cũng chỉ gây thêm tội nên chỉ có thể phá bỏ. Bọn con vốn còn hi vọng có thể đòi Bộ Sinh một chút tiền, kết quả Bộ Sinh cũng tàn nhẫn lắm, chẳng thèm lộ mặt, chỉ cho luật sư đến bàn với Ngôn Thanh...”

Cung Truyền Thế nghe Cung Ngôn Bồng nói muốn dùng đứa bé trong bụng Cung Ngôn Thanh tống tiền Bộ Sinh, liền tức giận trừng mắt, ra sức đấm xuống giường. Một lũ ngu xuẩn, Bộ Sinh vốn đang rất tức giận, nếu gia đình họ không làm gì nữa, cho dù Bộ Sinh không giúp nhà họ Cung thì cũng chỉ yên lặng quan sát. Nhưng họ làm thế, chẳng khác gì triệt để phá vỡ quan hệ với Bộ Sinh, sao Bộ Sinh còn có thể nghĩ đến giao tình, giao dịch gì nữa chứ?

Cung Truyền Thế đấm xuống giường cả nửa ngày, những lời muốn nói một câu cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ có thể trừng mắt thở dốc, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Tiêu rồi, tiêu hết rồi, tất cả đều bị mấy đứa con ngu xuẩn này phá hỏng hết rồi, sai một li đi một dặm, đúng là cả đời ngu xuẩn mà!

Chẳng trách mỗi lần Cung Học Cần đến đều không nhắc đến chuyện làm ăn của chi thứ tư, chỉ bảo ông ta yên tâm giữ gìn sức khỏe, hóa ra là như vậy, hóa ra họ đều biết chi thứ tư không còn cách nào vực dậy, không còn ai có thể cứu vãn nữa.

Lồng ngực của Cung Truyền Thế phập phồng mãi một lúc, từ từ khiến bản thân bình tĩnh lại. Ông ta từ bỏ ý định nói chuyện, chỉ nhắm mắt, chầm chậm lắc đầu. Thôi vậy, ông ta cũng đã thành ra như vậy rồi, bọn chúng muốn lăn lộn thế nào thì mặc kệ bọn chúng đi.

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang không nhận được sự giúp đỡ của ba mình, chỉ có thể ủ rũ rời khỏi. Hai người đăm chiêu ủ dột sang phòng của Cung Ngôn Bồng ngồi.

Hai anh em cùng ngồi xuống, Cung Ngôn Bồng đột nhiên như nhớ ra gì đó liền nói: “Ngôn Giang, có một chuyện anh cảm thấy có thể thương lượng với em một chút.”

Cung Ngôn Giang ngẩng đầu: “Anh Cả, anh nói đi.”

Cung Ngôn Bồng do dự một chút rồi mới nói: “Lúc ba còn khỏe, anh muốn ra ngoài thử xem có thể mượn được tiền về xoay vòng không. Lúc đó, gặp được một người bạn, cậu ta đã giới thiệu cho anh một vụ làm ăn, nhưng lúc đó anh chỉ muốn mượn tiền, không muốn làm, nên mới trì hoãn. Bây giờ nghĩ lại, vụ làm ăn đó cũng rất được, tiền vốn cũng không cao, chúng ta có thể làm vụ làm ăn đó dùng để duy trì dòng vốn xoay vòng. Nhân lúc này dự án vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, cho dù họ muốn tìm một đối tượng hợp tác khác cũng không dám công khai, bằng không sẽ xem như vi phạm hợp đồng. Chúng ta nhân cơ hội này vơ vét một ít đi.”

Cung Ngôn Giang suy nghĩ một lúc hỏi: “Vụ làm ăn gì vậy? Có một số vụ làm ăn tuy lấy được tiền nhanh nhưng chắc chắn sẽ có rủi ro. Anh Cả, anh không thể đi vào con đường sai lầm.”

Cung Ngôn Bồng mỉm cười: “Nhìn anh có ngốc thế không? Lão Lâm em cũng biết phải không? Gia đình họ không phải chuyên làm điện thoại nhái sao? Chuyên làm vận chuyển điện thoại, bao trọn gói xuất nhập khẩu, lúc trước nói với anh là vào dịp Tết, nếu anh muốn làm thì thanh toán theo tháng cho họ, trả một ít tiền cọc trước, xem thử họ có làm hay không.”

Cung Ngôn Giang hỏi: “Sản phẩm điện tử bây giờ không phải dễ làm, cũng chỉ có loại người như Bộ Sinh mới có thể kiếm được tiền. Nhà họ Lâm còn làm hàng nhái, chỉ chuyên phụ trách vận chuyển, có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận chứ? Không đáng tin!”

Cung Ngôn Bồng có chút khó chịu nhìn anh ta: “Vậy chắc em không hiểu rồi. Lão Lâm nói với anh, điện thoại từ nước ngoài nhập khẩu vào là bán thành phẩm, họ phải làm thành thành phẩm sau đó mới vận chuyển ra ngoài. Lúc nhập vào không đáng tiền, nhưng một khi gia công xong, mấy chiếc điện thoại đó sẽ trở nên đáng tiền. Vận chuyển ra nước ngoài đến một vài chợ đen chuyên tiêu thụ chúng, giá trị sẽ tăng lên gấp mấy lần.”

Cung Ngôn Giang nhíu mày: “Thật sao? Có chuyện tốt như vậy sao? Số điện thoại đó không phải chuyển vào mấy khu chợ đen giá sẽ càng rẻ hơn sao? Sao giá càng cao chứ? Là điện thoại thật chứ?”

“Lão Lâm còn có thể gạt anh sao?” Cung Ngôn Bồng vỗ vai anh ta, “Anh vốn dĩ không để tâm đến số tiền đó, bây giờ nghĩ lại, vụ làm ăn này nếu bàn thành công, tính trung bình không phải sẽ bằng số tiền mỗi lần Bộ Sinh đưa cho chúng ta sao? Thật sự có thể suy nghĩ thử.”

Cung Ngôn Giang suy nghĩ một lúc, mới nói: “Anh Cả, khi nào anh đi bàn với họ thì nói với em một tiếng, em sẽ đi với anh, làm ăn chân chính thì chúng ta làm, nếu là bất chính thì chúng ta không thể làm.”

Cung Ngôn Bồng gật đầu: “Em yên tâm, lão Lâm ngoài làm điện thoại nhái còn có thể làm gì chứ? Họ cũng không có bản lĩnh đó.”

Cung Ngôn Giang đáp, “Vâng, chúng ta cần xác định trước đó rốt cuộc là nguồn hàng gì mới được, hành sự khác thường chắc chắn có vấn đề, vận chuyển điện thoại nhái lại có lợi nhuận lớn như vậy, không thực tế lắm.”

Cung Ngôn Giang bình thường đã là loại người suy xét khá nhiều, Cung Ngôn Bồng cũng đã quen rồi, chuyện gì đến miệng anh ta cũng có thể nói thành ba bốn chuyện.

Hai người lại thì thầm thương lượng thêm một lúc nữa, quyết định ngày mai đi tìm lão Lâm, hỏi thăm xem vụ làm ăn này có thể tiếp tục làm hay không.

Bây giờ họ đã hiểu rõ rồi, muốn vay tiền cũng không dễ dàng như vậy, huống hồ họ cũng không phải vay dăm ba trăm, một khi mở miệng luôn là mấy chục triệu, ai có thể nể mặt họ chứ? Lãnh đạo vốn không dễ làm, nếu ai cũng làm được, vậy sao có thể phân cao thấp nữa?

Chuyện buồn phiền không nhiều nhưng lại làm người ta sầu não, Nhạc Mỹ Giảo đang đợi tin tức bên phía Công Tước đại nhân, cũng may Công Tước đại nhân rất tích cực, sáng sớm ngày hôm sau đã gọi điện cho Nhạc Mỹ Giảo, “Cô Nhạc.”

“Cậu Phí?” Nhạc Mỹ Giảo thức dậy muộn, vừa mới rửa mặt xong, Bộ Sinh đuổi theo bảo bà ăn sáng, bà vừa mới phát cáu xong, vừa nhận được điện thoại cả người liền lập tức trở nên dịu dàng.

Bộ Sinh vô thức nhìn sang, trở mặt cũng nhanh thật, suýt chút nữa anh ta còn không phản ứng kịp. Đối với anh ta thì như bà cọp cái, đổi thành người khác lại biến thành tiểu bạch thỏ, có người phụ nữ nào trở mặt nhanh như lật sách vậy không chứ?

Nét mặt Nhạc Mỹ Giảo tươi cười dịu dàng, “Cậu nói đi, không sao, tôi không ngờ lại nhanh như vậy, cậu Phí quả là người tích cực.”

Bộ Sinh cười lạnh, người tích cực? Đúng là câu chuyện buồn cười nhất Thanh Thành!

“Cậu Phí cậu nói đi, không sao, cậu có thể giúp đỡ tôi đã rất vui rồi... Sao?” giọng điệu của Nhạc Mỹ Giảo lập tức cất cao: “Nói vậy là…”

Công Tước đại nhân lên tiếng: “Xét về điều kiện nhập học, thân phận của Tiểu Ngũ đã đủ rồi, nhưng còn cần thêm một tờ giấy chứng minh.”

“Giấy chứng minh gì vậy? Có dễ làm không?”

Công Tước đại nhân mỉm cười, nói: “Nếu cô Nhạc xác định muốn cho Tiểu Ngũ nhập học, giấy chứng minh này tôi có thể làm, nhưng một khi làm, đồng nghĩa chiếm dụng suất học bổng này, người khác sẽ không có cơ hội nữa. Nói thế nào nhỉ, có thể xem là tôi đã mở cửa sau đầu tiên cho cô Nhạc và Tiểu Ngũ, thế nên cô Nhạc nhất định phải cùng Tiểu Ngũ suy xét cẩn thận, chỉ khi xác định cho Tiểu Ngũ sang đây, tôi mới có thể làm giấy chứng minh này.”

Nhạc Mỹ Giảo chặc lưỡi, “Nếu giấy chứng minh này quan trọng như vậy thì tôi thật sự phải suy xét lại, cùng Tiểu Ngũ thương lượng thêm. Cậu Phí, cậu có thể đợi thêm một thời gian không?”

Công Tước đại nhân vẫn mỉm cười: “Đương nhiên, tôi thì không sao, dù gì cũng là người quen, vẫn tốt hơn đem cơ hội tốt này nhường cho người khác.” Ngừng lại một chút, anh lại nói: “Dù sao cũng là nhập học miễn phí, giáo viên cũng có thể xem là đứng đầu trên thế giới, vậy nên… đúng là cơ hội hiếm có.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.