Công Tước

Chương 421: Mẹ không cần phải lo lắng nữa!.2



Như vậy cũng không đúng. Tại sao mọi người đều nói anh Tiểu Bảo không biết tức giận, tốt vô cùng, nhưng lại luôn giận dỗi với cô chứ?

Yến Đại Bảo còn đang kêu gào ầm ĩ ở đầu dây bên kia: “Tiểu Ngũ, cậu nói thật đi! Có phải cậu đã có mục tiêu mới rồi không?”

“Không có! Tớ đi đâu tìm một người đẹp trai hơn anh Tiểu Bảo chứ?”

Yến Đại Bảo tức giận bất bình, Cung Ngũ khó khăn lắm mới có thể cúp máy, cô thở dài một hơi: “Yến Đại Bảo à, tớ thật sự phục cậu rồi!”

Cung Ngũ nằm bò lên bàn học, Yến Đại Bảo, cậu tuyệt đối đừng quay đi đã nói lung tung, bây giờ cô còn đang không vui đó.

Cái loa Yến Đại Bảo quả thật vừa quay lưng đi đã gọi sang mách với Công Tước đại nhân.

Chuyện du học của Tiểu Ngũ đã được quyết định như thế, Công Tước đại nhân nói với Nhạc Mỹ Giảo sẽ bay về nước một chuyến, chủ yếu là để xác nhận thông tin cơ bản, anh là người đảm bảo, cũng phải gánh vác một phần trách nhiệm.

Nhạc Mỹ Giảo vội tìm hết tất cả những giấy tờ liên quan ra, cuối cùng phát hiện hộ khẩu của Cung Ngũ không có ở chỗ bà, sớm đã chuyển sang nhà họ Cung rồi. Bà suy nghĩ hay là gọi điện thoại sang nhà họ Cung, hi vọng nhà họ Cung có thể đưa bản gốc hộ khẩu của Tiểu Ngũ sang đây.

Kết quả người bắt máy lại nói hắn ta không quản lý việc nhà, những giấy tờ quan trọng này chắc chắn đều do chủ nhà bảo quản, hắn ta không giúp gì được.

Chuyện này làm cho Nhạc Mỹ Giảo rất tức giận, cúp máy xong liền mắng: “Người của nhà họ Cung là đức hạnh gì vậy chứ? Cả người nghe máy cũng hống hách như vậy!”

Bộ Sinh hỏi: “Sao vậy?”

Nhạc Mỹ Giảo tức giận nói: “Tôi cần bản gốc hộ khẩu của Tiểu Ngũ, hắn ta nói hắn ta là người hầu không quản lý việc nhà, những thứ quan trọng đều do chủ nhân cất giữ, hộ khẩu chắc chắn phải do một người quản lý, là ai chắc hắn ta cũng phải biết chứ. Cung Truyền Thế bây giờ đã biến thành một lão già vô dụng, tôi gọi sang ông ta có thèm để ý đến tôi không?”

Bộ Sinh mỉm cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì, chuyện này dễ giải quyết mà, để tôi cho người lấy về cho em.”

Nhạc Mỹ Giảo nhìn anh ta: “Cậu quen biết ai của nhà họ Cung? Cậu cảm thấy bọn người Cung Ngôn Bồng sẽ để ý đến cậu sao? Bây giờ họ còn hận không thể cắn chết cậu kìa!”

Bộ Sinh vẫn mỉm cười: “Chỉ cần tôi lấy về cho em là được, em lo lắng gì chứ?”

Sau đó Cung Cửu Dương nhận được một cú điện thoại.

Cung Cửu Dương dùng ngón tay ngoáy tai: “Đây là chuyện của gia đình họ, chắc tôi không tiện nhúng tay vào.”

Bộ Sinh mỉm cười: “Không bảo anh nhúng tay vào, chỉ nhờ anh lấy quyển hộ khẩu đó thôi, mấy thứ này nói quan trọng thì cũng chỉ thế thôi, cũng chẳng phải cơ mật gì, làm phiền rồi.”

Cung Cửu Dương trừng mắt: “Vậy được, tôi còn có thể nói gì nữa chứ?”

Cúp máy, nhấc chân gác lên chiếc bàn phía trước, Cung Học Cần liếc nhìn anh ta, “Chuyện gì vậy? Chuyện của người khác có thể không nhúng tay thì đừng nhúng tay vào.”

Sau lưng Cung Học Cần là một cô gái trẻ xinh đẹp rung động lòng người, ngực to eo thon, trong phòng không khí ấm áp nên cô ta chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, làm cho những đường nét trên người cô ta càng thể hiện rõ hơn. Cô ta đang đưa bàn tay thon dài mang một chiếc nhẫn cẩm thạch cực lớn dịu dàng xoa bóp vai cho Cung Học Cần.

Cung Học Cần vỗ nhẹ tay cô ta: “Xoa bóp cũng được một lúc rồi, nếu cảm thấy mệt thì nghỉ ngơi một chút đi.”

Cô gái trẻ mỉm cười e thẹn, “Mới xoa bóp mười mấy phút, mệt gì chứ!”

Cung Học Cần bật cười ha ha, “Em đi nghỉ ngơi đi.”

Cô gái trẻ đứng dậy, xoay người rời đi, vừa đi vừa quay đầu lại nói: “Đàn ông các anh bàn chuyện, em không làm phiền nữa.” Đôi mắt trang điểm đậm, vóc dáng yểu điệu, thong thả rời đi còn không quên nháy mắt với Cung Cửu Dương một cái.

Cung Cửu Dương chỉ quét mắt nhìn sang, sau đó tất cả sự chú ý vẫn đặt trên người Cung Học Cần.

Kiểu gia tộc thế gia này, vẫn luôn có một vài chuyện không sạch sẽ, huống hồ bản thân Cung Cửu Dương cũng từng làm rất nhiều chuyện xấu, anh ta cũng không để tâm trên người mình có thêm mấy vết nhơ. Những cô gái đưa đến tận cửa, không chơi thì uổng, cần gì để tâm cô ta là vợ của ai chứ.

Bộ Sinh cúp máy xong, liền quay nhìn Nhạc Mỹ Giảo, nhún vai: “Có kẻ không sợ chết liều mình giúp đỡ, tội gì không dùng chứ?”

Nhạc Mỹ Giảo cắn môi, “Cung Cửu Dương có đáng tin không?”

Bộ Sinh mỉm cười: “Anh ta? Anh ta đương nhiên không đáng tin, nhưng tiền đáng tin, có tiền còn sợ không tìm thấy người thay tiền bán mạng sao?”

Nhạc Mỹ Giảo không còn sức phản bác: “Vậy tôi ngồi đợi hộ khẩu của Tiểu Ngũ chuyển đến là được.”

Tối hôm đó, hộ khẩu của Cung Ngũ đã được chuyển đến.

Nhạc Mỹ Giảo kinh ngạc: “Gã Cung Cửu Dương này làm nghề ăn trộm à? Sao hắn ta có thể lấy được chứ?”

Bộ Sinh mỉm cười, “Tiểu Ngũ hiểu rất rõ cậu Út này của con bé, em có thể đi hỏi Tiểu Ngũ.”

Cung Ngũ ngẩng đầu nhìn mẹ cô nói: “Một tên lưu manh có văn hóa.”

Nhạc Mỹ Giảo: “...”

Cung Ngũ hỏi: “Nghe nói động tĩnh bên phía trường học đã giảm bớt rồi, con có nên đến trường xem thử không?”

Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt, “Con còn đến đó làm gì? Có đi hay không kết quả cũng giống nhau, ăn Tết xong con sẽ phải ra nước ngoài.”

Cung Ngũ lẩm bẩm: “Nhưng cũng phải thi xong mới được.”

“Chuyện này mẹ không quan tâm!”

Cung Ngũ rầu rĩ, gửi tin nhắn cho Cung Ngôn Đình. Cung Ngôn Đình đang bận, nhưng nhìn thấy tin nhắn của Cung Ngũ vẫn gọi lại cho cô: “Tiểu Ngũ.”

“Anh Tư, anh cứ bận chuyện của anh đi, em chỉ muốn nói với anh một tiếng.” Cung Ngũ hít hít mũi, “Mẹ em đã quyết định rồi, em không có quyền phát ngôn.”

Cung Ngôn Đình gật đầu: “Anh biết rồi, thật ra bà ấy nói đúng, em không thích hợp ở lại Thanh Thành.”

Anh cũng mừng vì bản thân không ở Thanh Thành mà ở Thiết Yến, cả ngày bận rộn tối tăm mặt mũi, bằng không, trong lòng anh sẽ càng khó chịu. Anh cũng là con trai của bà, một chút tin tức không tốt về bà cũng làm anh khó chịu suốt nửa ngày, mà Tiểu Ngũ càng vô tội, cô chỉ là một cô bé không biết gì, số mệnh hoàn toàn bị mọi người trong nhà sắp đặt, làm gì còn tâm trí suy nghĩ nhiều như vậy chứ.

Cung Ngũ chớp chớp mắt: “Anh Tư, nếu anh có thời gian, phải đến thăm mẹ em đó, dù sao bà ấy cũng là mẹ của anh mà. Em sẽ truyền thụ kinh nghiệm cho anh, thật ra con người mẹ rất dễ mềm lòng, bà ấy thích hợp dùng chiêu “dây mềm buộc chặt” để đối phó, chỉ cần anh chịu chai mặt, không sợ bị từ chối sẽ không thành vấn đề. Trước giờ bà ấy chưa từng nhắc đến anh ở trước mặt em, bà ấy càng không nhắc, em biết rõ bà ấy càng để tâm. Nếu là một người xa lạ, bà ấy nói thế nào cũng được, nhưng chính vì anh là anh của em, là con trai của bà ấy, là người có quan hệ mật thiết với hai mẹ con em nên bà ấy mới không nhắc.”

Cung Ngôn Đình trầm mặc một lúc, nói: “Tiểu Ngũ, em còn nhỏ, em không hiểu đâu. Chắc vì bà ấy không thích anh...”

“Em đã sống chung với bà ấy mười tám năm, anh hiểu bà ấy hay em hiểu bà ấy? Lén nói cho anh biết một bí mật, tầng trong cùng trong ví tiền của mẹ vẫn luôn có một bức ảnh của một đứa bé vừa đầy tháng. Ảnh của em chắc chắn em có thể nhận ra, em là con gái, phải mặc những chiếc váy xanh xanh đỏ đỏ, nhưng đứa bé đó mặc một bộ quần áo màu lam, hơn nữa còn không viết tên, đó chắc chắn chính là anh. Anh nói xem mẹ em có thích anh hay không? Ảnh lúc anh còn nhỏ xíu, cũng đã cũ lắm rồi, bà ấy vẫn luôn giữ bên mình.”

Cung Ngôn Đình trầm mặc.

Cung Ngũ lại nói: “Anh Tư, em nói cho anh biết, anh không thể không có lương tâm, biết không? Hai mẹ con em vẫn luôn nhớ đến anh, anh cũng đã lớn như vậy rồi, còn ở cùng một thành phố mà chẳng đến thăm bà ấy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.