Quà mừng sinh nhật của Công tước đại nhân mang đến khiến Nhạc Mỹ Giảo hài lòng đến mức suýt chút nữa đã xông đến hôn anh mấy cái. Anh tặng một bức hoành phi màu vàng cực lớn, bên trên viết bốn chữ “Tiền vào như nước”, Nhạc Mỹ Giảo nhìn chằm chằm mãi một lúc mới do dự nói: “Cái này làm bằng gì vậy?”
Bà không dám tự đoán bừa nhưng lại rất nghi ngờ. Bà cảm thấy có lẽ Công tước đại nhân không thể nào tặng những thứ như vậy nên mới không chắc chắn. Cung Ngũ nghe xong liền xông đến xem, “Mẹ, chắc chắn là vàng đó!”
“Đừng nói lung tung, một bức hoành phi to như vậy, phải tốn bao nhiêu vàng chứ?”
Công tước đại nhân ở bên cạnh mỉm cười nói: “Đó đúng là vàng. Ở Gaddles có một mỏ khoáng sản, tuy độ thuần khiết không đạt chuẩn nhưng tổng thể cũng không tệ, nếu có thể tinh chế thêm một chút thì tốt, do tôi trở về với vàng nên bức hoành phi này cũng làm vội, cô Nhạc không chế thì tốt quá”
Vừa nghe đó thật sự là vàng, cả người Nhạc Mỹ Giảo liền có tinh thần: “Thật sự làm bằng vàng sao?”
Cung Ngũ gật đầu khẳng định, cô bây giờ cũng đã xác định anh Tiểu Bảo cũng giống như Bộ Sinh là những kẻ tiêu tiền như nước. Nhạc Mỹ Giảo đang dùng hết tất cả những lời hoa mỹ khen ngợi bức hoành phi đó. Sau đó bà quay sáng dặn dò Bộ Sinh: “Buổi chiều cậu cho người đến mang bức hoành phi này sang treo ở đại sảnh Tạo Tinh, để mọi người vừa vào cửa đều có thể nhìn thấy Bộ Sinh liếc nhìn bà: “Em không sợ bị người ta trộm mất sao?”
Nhạc Mỹ Giảo nghĩ lại cũng đúng, do sự một lúc mới hỏi Bộ Sinh: “Hay là treo ở phòng tiếp khách?”
“Tôi nghĩ vẫn nên treo trong phòng làm việc của em, cậu Phí tặng cho em, em lại thích như vậy, treo trong phòng em là tốt nhất, an ninh cũng tốt, không lo bị trộm”
Tuy trong lòng Nhạc Mỹ Giảo cũng nghĩ thế, nhưng ở trước mặt cậu Phí vẫn phải biết kiềm chế một chút. Bộ Sinh vừa nói thế, Nhạc Mỹ Giảo liền vui vẻ đồng ý, “Vậy cũng được Bộ Sinh gật đầu: “Ừ”. Cung Ngũ ở bên cạnh tức giận giậm chân. Tại sao anh Tiểu Bảo tặng cho mẹ cô một bức hoành phi bằng vàng to như thế mà tặng cho cô lại là một bức tranh vàng bé nhỏ như vậy? Vốn dĩ cô đã không vui, lúc này càng tức giận hơn. Cô phồng mang trợn má, tức giận trở về phòng, nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt. Cung Ngũ tức giận một lúc, những từ vựng vừa xem trong sách chẳng bao lâu sau cũng quên mất, mãi cho đến khi Nhạc Mỹ Giảo đến gõ cửa: “Tiểu Ngũ, cậu Phí sắp phải về rồi, con ra chào hỏi một tiếng đi”
Cung Ngũ chạy ra ngoài: “Tạm biệt anh Phí!”
Bàn tay nhỏ xinh vẫy liên tục, trên mặt hiện rõ mấy chữ “Về đi, về nhanh đi!”. Công tước đại nhân nhìn cô thở dài một hơi, sau khi tạm biệt Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh, liền lên xe rời khỏi. Công tước đại nhân đi xong, Nhạc Mỹ Giảo và Bộ Sinh quay vào nhà, Cung Ngôn Đình thấy thời gian không còn sớm nữa cũng định trở về Thiết Yến. Anh nói với Nhạc Mỹ Giảo trước, bà nhìn anh, “Con cứ bận chuyện của con đi, sau này không cần đến nữa đâu”
Cung Ngôn Đình nói xong những việc cần nói liền đi tìm Cung Ngũ. Cung Ngôn Đình bước đến gõ cửa: “Tiểu Ngũ, anh vào được không?”
Cung Ngũ ngẩng đầu lên: “Anh Tư vào đi”
Cung Ngon Đình mở cửa bước vào rồi đóng cửa lại, mỉm cười đánh giá căn phòng của Tiểu Ngũ một lượt rồi hỏi: “Đây là nhà của Bộ Sinh à?”
Cung Ngũ bĩu môi: “Chắc vậy, mẹ em chắc chắn sẽ không nỡ mua căn nhà to như vậy.”
Cung Ngôn Đình ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn số sách vở cô đang bày trước mặt: “Còn phải học ngữ văn sao?”
“Nội dung chính khi thi đều nằm trong sách, đương nhiên phải xem rồi”. Cung Ngôn Đình gật đầu, “Cũng đúng. Lát nữa anh phải trở về Thiết Yến rồi”
“Anh đi đi”
Cung Ngũ chớp mắt, “Cố gắng làm việc, kiếm thật nhiều tiền? Cung Ngôn Đình mỉm cười: “Chắc chắn rồi, anh còn mong kiếm nhiều tiền để lấy một cô vợ xinh đẹp mà. Không phải Tiểu Ngũ nói điều kiện kinh tế quyết định nhan sắc của đối tượng sao? Anh đương nhiên hi vọng vợ anh sau này là một cô gái xinh đẹp, bằng không Tiểu Ngũ chế vợ anh thì phải làm sao?”
Cung Ngũ cố nén cười, liếc nhìn anh, “Anh em thật đẹp trai”
Cung Ngôn Đình mỉm cười: “Đương nhiên rồi”
“Vậy sau này anh có đến thăm mẹ em nữa không?”
Cung Ngũ ngước mặt hỏi. “Đừng cứ gọi là mẹ em, đó cũng là mẹ của anh mà”
“Vậy anh phải bảo bà ấy gọi anh là con trai mới được. Em thấy bây giờ mẹ em chỉ thừa nhận mình em là con gái yêu quý của bà ấy thôi”
Cung Ngôn Đình nhún vai, rầu rĩ: “Anh sẽ cố gắng, bây giờ bà ấy không thừa nhận anh cũng không sao, trước sau gì cũng sẽ thừa nhận thôi.”
“Anh Tư, em nói cho anh biết, đãi ngộ của anh đã tốt lắm rồi đấy, anh có biết trước đây Bộ Sinh nhận được đãi ngộ gì không?”
Cung Ngũ vui trên nỗi đau của người khác: “Mẹ em đã bảo anh ta cút đi. Anh xem, hôm nay mẹ không đuổi anh đi, lần đầu tiên anh đến nhà còn được giữ lại ăn cơm. Anh hạnh phúc hơn Bộ Sinh không biết bao nhiêu lần đó!”
Cung Ngôn Đình đưa tay vuốt tóc, có chút lo lắng nói: “Tiểu Ngũ, em nghĩ Bộ Sinh có nghiêm túc không?”
Cung Ngũ chớp mắt: “Chuyện này em cũng không dám chắc. Bộ Sinh có nghiêm túc hay không em thật sự cũng không biết cũng không quan tâm, phải xem thái độ của mẹ chúng ta, bà ấy vui mới là vấn đề quan trọng nhất. Trước đây Bộ Sinh bị đuổi hết lần này đến lần khác, trên mặt bị thương hay để lại sẹo cũng là chuyện thường thấy, anh xem không phải bây giờ anh ta rất đắc ý sao? Bộ Sinh có hai chiều, một là sống chết đeo bám, hai là quăng tiến ra đập, đập đến đầu óc mẹ chúng ta không còn phân biệt được đông tây nam bắc gì nữa thì anh ta sẽ đạt được mục đích”
Phân tích xong, Cung Ngũ còn nghiêm túc gật gật đầu: “Phải, chính là như vậy đấy!”
Cung Ngôn Đình rầu rĩ: “Vậy anh phải kiếm bao nhiêu tiền mới được?”
Cung Ngũ kinh ngạc nhìn anh: “Anh Tư anh bị ngốc à? Anh đối phó với mẹ chúng ta chỉ cần một chiều là được, đó là sống chết đeo bám. Còn về tiền anh cứ giữ lại để dành cưới vợ đi, đến lúc lấy vợ đừng về hỏi mẹ xin tiền. Nếu anh mà dám đến xin tiền mẹ, em sẽ cắn chết anh”
“Sao em lại cắn anh chứ?”
Cung Ngôn Đình khó hiểu. “Tiền của mẹ em là để dành làm của hồi môn cho em, anh lấy tiền của mẹ em chính là lấy tiền hồi môn của em, em không cắn anh thì ai cắn anh?”
Cung Ngôn Đình đành nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, anh biết rồi”
Cung Ngũ vui vẻ đứng dậy tiễn anh ra cửa, “Anh Tư, anh có thời gian thì trở về nhé. Phải rồi, đây là số điện thoại của mẹ chúng ta, anh lưu lại đi, có chuyện gì còn có thể gọi hỏi thăm bà ấy. Anh mau gọi thử xem, xem em có viết sai không? Cung Ngôn Đình gọi thử, chuông điện thoại trong phòng của Nhạc Mỹ Giảo vang lên, bà tiếc nhìn một cái, không cử động. Cung Ngũ liền lập tức xông vào, chủ động giúp đỡ: “Mẹ, để con giúp mẹ, con giúp mẹ lưu số này lại...”