Công Tước

Chương 43: Con gái vô tâm



Cung Ngũ đi theo chỉ dẫn của Bộ Sinh, quả nhiên tìm được nhà hàng Âu kia. Cô vui sướng đi lên lầu hai, thấy Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo đang ngồi đối diện nhau ở bàn cạnh cửa sổ.

“Mẹ!” Cung Ngũ chạy vọt đến, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Mỹ Giảo, tựa người vào lưng ghế: “Ôi mẹ ơi, cuối cùng con cũng tìm thấy rồi!”

Nhạc Mỹ Giảo khoanh tay, chỉ hờ hững liếc nhìn cô mà không nói gì.

Bộ Sinh cười nói: “Em làm gì mà mệt như thế hả?”

“Anh Tư dẫn tôi đi mua đồ dùng học tập.” Cô hỏi Nhạc Mỹ Giảo: “Mẹ, con học trường nào mẹ cũng không nói với con.”

Nhạc Mỹ Giảo bưng cốc trên bàn lên uống một ngụm: “Con quan tâm sao? Điểm thi của con như vậy, con cảm thấy mình có thể vào học trường gì? Mẹ nói cho con biết trước, tiền học phí và sinh hoạt phí chuẩn bị trước cho con đều dùng hết vào nhờ vả quan hệ rồi, mẹ không còn tiền dư cho con đâu.”

Cung Ngũ bưng mặt, thản nhiên nói: “Con không tin con được đón về nhà họ Cung mà bọn họ còn keo kiệt đến mức không cho con tiền nộp học phí, con sẽ làm loạn cho họ phiền chết.”

“Tùy con, con tự nghĩ cách đi.”

Bộ Sinh nhàn nhã ngồi tựa vào lưng ghế, cười: “Tiểu Ngũ, tháng nào em cũng có thu nhập mà, còn sợ không có tiền nộp học phí sao?”

“Đó là tiền của tôi. Tôi cũng không phải ngốc, sao phải dùng tiền của tôi chứ?” Cung Ngũ đập bàn: “Người đẹp, rót cho tôi một cốc nước, cảm ơn!”

Sau đó cô muốn lấy một miếng pizza trong đĩa trước mặt Nhạc Mỹ Giảo.

Nhạc Mỹ Giảo đập vào tay cô: “Đi rửa tay!”

Cung Ngũ đứng dậy đi tìm nhà vệ sinh.

Cô vừa đi, Bộ Sinh liền cười: “Tiểu Ngũ đã đến rồi, em còn không chịu ở lại ăn cơm sao? Một bữa cơm thôi mà, tôi cũng sẽ không ăn thịt em, đúng không? Huống hồ còn có Tiểu Ngũ ở đây.”

Nhạc Mỹ Giảo phì cười: “Lời nói khó nghe tôi cũng không muốn nói lại, cậu có dự tính gì không liên quan đến tôi và Tiểu Ngũ.” Bà ngả người về phía sau tựa vào ghế, ngước mắt nhìn Bộ Sinh: “Mặc dù tôi yêu tiền nhưng tôi yêu đồng tiền kiếm được một cách chân chính. Nếu như còn có lần sau, tôi sẽ rút cổ phần ở Tạo Tinh, cậu thích chơi thế nào thì tùy.”

Bộ Sinh giữ chặt bàn tay đang nắm cốc của bà: “Mỹ Giảo, đừng! Tôi đảm bảo sẽ không có lần thứ hai, tôi đảm bảo!”

Nhạc Mỹ Giảo rút tay về: “Tôi nói lại một lần nữa, Mỹ Giảo không phải cái tên cậu có thể gọi!”

Bộ Sinh lập tức gật đầu trả lời: “Được, tôi gọi là chị Nhạc được chứ?”

Vẻ mặt Nhạc Mỹ Giảo hơi mất kiên nhẫn lại có chút ảo não. Lúc Cung Ngũ ngồi xuống bên cạnh, bà còn bị giật mình khiếp sợ, “Xong rồi à?”

“Vâng.” Cung Ngũ xoa tay, “Mẹ, vốn dĩ con muốn anh Tư đến, nhưng anh Tư nói buổi chiều có việc, không đến được.”

“Không đến thì thôi, không quan trọng.” Nhạc Mỹ Giảo nói thẳng: “Con ngoan ngoãn sống ở nhà họ Cung, đừng gây sự, bình thường đừng tranh chấp với người khác. Mẹ không hy vọng lần sau khi ba con gọi điện cho mẹ vẫn không nói tốt về con câu nào.”

Bà còn chưa nói xong, Bộ Sinh ngồi đối diện đột nhiên lên tiếng: “Bây giờ Cung Truyền Thế còn gọi điện cho chị?”

Cung Ngũ ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh đang nhìn mẹ mình, cô mới biết không phải anh đang nói chuyện với mình, cúi đầu cầm pizza ăn.

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn Bộ Sinh: “Ông ta là chồng cũ của tôi. Tiểu Ngũ vừa đến nhà họ Cung, tôi không yên tâm. Cho dù ông ta không gọi điện cho tôi thì tôi cũng sẽ gọi cho ông ta.”

Bộ Sinh đập tay “rầm” một cái xuống bàn, gương mặt vốn dĩ vẫn mang theo ý cười bỗng trở nên âm trầm. Anh lạnh mặt nói: “Tiểu Ngũ lớn như vậy, có chuyện gì chị không thể trực tiếp nói với cô ấy? Gọi điện thoại cho Cung Truyền Thế làm gì?”

Cung Ngũ nhét miệng pizza ngon mềm vào miệng, đảo mắt liếc nhìn Nhạc Mỹ Giảo, ậm ờ hỏi: “Hai người cãi nhau à?”

Nhạc Mỹ Giảo lạnh lùng nhìn Bộ Sinh: “Cậu Bộ quan tâm cũng thật nhiều. Tôi và ba của Tiểu Ngũ gọi điện thoại với nhau mà lại khiến cậu Bộ bận tâm rồi.”

“Hai người đã ly hôn lâu rồi!” Bộ Sinh liếc nhìn Cung Ngũ, giọng nói thấp dần. Im lặng một lát, anh bình thường trở lại: “Cho dù chị Nhạc không suy nghĩ cho bản thân mình thì cũng nên suy nghĩ cho Tiểu Ngũ. Suy cho cùng, Tiểu Ngũ đã là người lớn, cô ấy ở nhà họ Cung vốn dĩ không có cảm giác an toàn, còn bị cha mình liên tục chửi rủa. Tôi không cho rằng điều này có gì tốt với cô ấy.”

Cung Ngũ lại đảo mắt nhìn Bộ Sinh, đặt miếng pizza lên đĩa trước mặt mình, bưng nước lên uống một ngụm rồi nói: “Thì ra cãi nhau vì tôi à? Không sao, tôi không giận, dù sao từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng có người tố cáo tôi với mẹ.”

Nhạc Mỹ Giảo liếc nhìn cô: “Chuyện đó có gì mà vẻ vang!”

Nói xong, bà uống một hơi hết nước trong cốc của mình, cầm túi xách bên cạnh lên, “Mẹ ăn xong rồi. Tiểu Ngũ, con và cậu Bộ từ từ dùng bữa. Mẹ đi trước. Ăn xong thì đến tìm mẹ!”

Cung Ngũ gật đầu: “Con biết rồi! Mẹ, lát nữa con sẽ đến tìm mẹ!”

Nhạc Mỹ Giảo xoay người rời đi, giày cao gót đi trên sàn nhà vang lên những tiếng cộp cộp chói tai.

Bộ Sinh đỡ trán, nhìn theo bóng hình Nhạc Mỹ Giảo qua kẽ ngón tay, vẻ mặt có chút buồn bực. Chỉ khi ánh mắt anh dừng lại trước mặt Cung Ngũ, vẻ mặt mới anh dãn ra: “Tiểu Ngũ, hai ngày nữa là nhập học hả? Hôm nay em đã mua những gì rồi?” “Tôi không nhớ. Anh tôi mua cho tôi.” Cung Ngũ vừa ăn vừa uống nước: “Anh Tư nói tôi học ngay ở Đại học Thanh Thành, không phải đi vùng khác.”

Bộ Sinh mỉm cười: “Ừ, thích chuyên ngành ấy không? Em thích sưu tầm tiền nước ngoài như vậy, học thành thạo ngoại ngữ, khi ra nước ngoài mới không bị người khác lừa, đúng không?”

Cung Ngũ đang định gật đầu thì cô vội ngẩng đầu lên, vẻ mặt tò mò hỏi: “Sao anh biết mẹ tôi chọn cho tôi chuyên ngành ngoại ngữ thế? Tôi vẫn chưa nói mà... “ Giống như chợt nhớ ra cái gì đó, cô lại hỏi: “Anh quen biết mẹ tôi à?”

Bộ Sinh cười: “Đương nhiên quen biết, chuyên ngành học của em là do anh đề nghị.” Đúng lúc đó phục vụ mang một đĩa mì Ý lên, Bộ Sinh đẩy đến trước mặt cô, “ Mẹ em nhờ bạn bè, nhờ quan hệ muốn tìm trường cho em. Bạn mẹ em nhờ đến chỗ anh, anh có thể không biết sao?”

Cung Ngũ chớp mắt hai cái, mơ hồ khẽ gật đầu: “Nói cũng đúng... Sớm biết như vậy ngay từ đầu đã tìm anh rồi!” Cô lại ngẩng đầu lên nói: “À, đúng rồi, Bộ Sinh, sao anh lại ở cùng mẹ tôi thế?”

Bộ Sinh cười, không trả lời mà hỏi lại: “Tiểu Ngũ, em còn muốn ăn bò bít tết không?”

Cung Ngũ lập tức gật đầu lia lịa: “Có có, phải mềm nhé!”

Bò bít tết rất đắt, đồ ăn không mất tiền, không ăn thì uổng.

Ăn xong, vốn dĩ Cung Ngũ nói mình đi tìm Nhạc Mỹ Giảo, kết quả Bộ Sinh nói: “Tôi đi cùng em, lát nữa thuận tiện chở em về nhà, em thấy sao?”

Cung Ngũ chỉ mong có thế, gật đầu: “Được chứ!”

Bộ Sinh cười, giơ cánh tay ra. Cung Ngũ khoác cánh tay anh cùng đi tìm Nhạc Mỹ Giảo.

Sau khi đăng ký ở quầy lễ tân, hai người cùng nhau lên lầu. Nhạc Mỹ Giảo nhìn thấy hai người cùng nhau đến, bà khẽ nhíu mày: “Cậu Bộ là người bận rộn, nên quay về làm việc đi, ở đây tôi tiếp đãi không nổi.”

Bộ Sinh khẽ cười, không hề để ý: “Chị Nhạc khách sáo quá. Hôm nay đã ra ngoài rồi, tôi cũng không để tâm chút thời gian buổi trưa này.”

Nhạc Mỹ Giảo không biểu cảm liếc nhìn anh rồi lại nhìn Cung Ngũ: “Tiểu Ngũ, hai ngày nữa là con nhập học rồi. Đại học Thanh Thành cách núi Cung Thành rất xa, con ở lại trường đi, tránh cho ngày nào cũng lãng phí thời gian chạy đi chạy lại, không cần thiết. Con đi học không danh chính ngôn thuận như người ta, ở trường cũng phải có ý chí một chút. Những cái khác không học được thì thôi, nhưng phải học giỏi ngoại ngữ.”

Mẹ cô bắt đầu giáo huấn cô rồi. Cung Ngũ lén lút trợn mắt, ngoan ngoãn lắng nghe.

“Mẹ nói ở lại trường, nghe thấy không hả? Chuyện thuê phòng bên ngoài bỏ đi, để mẹ biết được mẹ đánh gãy chân con.” Nhạc Mỹ Giảo trừng mắt nói câu cuối cùng.

Cung Ngũ phồng má gật đầu: “Con biết rồi, biết rồi! Lần nào gặp con, mẹ cũng lải nhải câu này, không chán à?”

Nhạc Mỹ Giảo nhíu mày: “Con còn chê nhàm chán à? Ở trường phải hòa đồng với các bạn, đừng cãi nhau với người khác, biết chưa?”

Bà xuất thân là người mẫu, dáng người cao ráo thon thả, gương mặt đẹp không tì vết. Cho dù bây giờ đã ở độ tuổi này rồi nhưng người đẹp vẫn là người đẹp, ngay cả tức giận cũng mang theo nét phong tình chỉ người đẹp mới có.

Chiều cao của Cung Ngũ và Nhạc Mỹ Giảo tương đương nhau. Tuy nhiên Nhạc Mỹ Giảo vẫn luôn đi giày cao gót, hơn nữa lúc đi đường luôn ngẩng đầu ưỡn ngực, cực kỳ khí chất. Cung Ngũ đi giày thể thao đế bằng, đứng trước mặt bà thấp hơn nửa cái đầu.

Cung Ngũ thả người lên ghế sofa, làu bàu: “Con ngoan chết đi được, sao có thể cãi nhau chứ? Mẹ chính là không tin con mà.” Cô nghiêng đầu, gọi Bộ Sinh: “Bộ Sinh, anh xem mẹ tôi cứ như vậy với tôi, đổi lại là anh, anh có thấy phiền không?”

Bộ Sinh tựa người vào mặt kính lan can bảo vệ, liếc nhìn Nhạc Mỹ Giảo cười nói: “Sao có thể chứ? Đổi lại là tôi, tôi cầu còn không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.