Công Tước

Chương 438: Quan điểm sống giống nhau (2)



Ngày hôm sau Cung Ngũ thi, mới sáng sớm cô đã thức dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo rồi ăn sáng. Bỗng cổ nhìn thấy Bộ Sinh đang ngồi trong phòng khách, đang lật giở tờ báo trong tay, “Chào buổi sáng!”

Bộ Sinh ngẩng đầu lên nhìn cô, “Chào Tiểu Ngũ, hôm nay em thi à? Chúc em thi tốt.”

Cung Ngũ ngồi xuống bàn ăn sáng, gật đầu: “Ừ, hôm nay thi Ngữ văn, tôi phải đi sớm, trước giờ thi đọc lại vài câu, biết đâu có khi lại trúng tủ Bộ Sinh cười: “Nắm vững kiến thức nhé, đừng có đoán mò”

Cung Ngũ vội vàng ăn sáng, khi ăn gần xong thì nghe thấy tiếng khóa cửa mở ra, Nhạc Mỹ Giảo đi từ trong phòng ra, xoa bụng nói: “Ôi chao tối đói rồi...”

Bộ Sinh ngẩng đầu lên nói với người ở phía sau: “Mang đồ ăn cho cô Nhạc”

Nhạc Mỹ Giảo vò đầu, ngồi xuống bên bàn ăn, nhìn chằm chằm vào đồ ăn của Cung Ngũ, Cung Ngũ vội vàng đưa một quả trứng của mình cho bà, “Mẹ, mẹ ăn trứng đi”

Nhạc Mỹ Giảo đưa tay định bóc vỏ trứng ăn, Bộ Sinh liếc nhìn bà, không nói gì, không bao lâu sau người giúp việc đã mang đồ ăn ra, “Mời cổ Nhạc dùng”

Nhạc Mỹ Giảo cúi đầu bắt đầu ăn, đợi đến khi ăn được một nửa, bà mới thở dài một hơi, nói: “Cuối cùng cũng sống lại rồi!”

Cung Ngũ hỏi: “Mẹ, mẹ thấy đói bụng lắm à?”

Nhạc Mỹ Giảo hít mũi, nhìn cô nói: “Khi mang thai con mẹ còn ăn nhiều hơn, cho nên con mới ăn được nhiều thế này”

Cung Ngũ lườm, còn có kiểu này nữa cơ à? Chỉ có thể chứng tỏ là cổ hấp thu chất dinh dưỡng tốt nên bây giờ mới xinh đẹp được như vậy chứ. Bộ Sinh vẫn không nói gì, cúi đầu lật xem báo. Nhạc Mỹ Giảo cũng mặc kệ. Cung Ngũ ăn cơm xong, nghỉ ngơi một lát rồi đứng lên: “Mẹ, con phải đi rồi. Bye bye Bộ Sinh”

Bộ Sinh ngẩng đầu lên cười với cô: “Em thi tốt nhé!”

Cung Ngũ vừa thay giày vừa nói: “Không cần thi tốt, tôi chỉ cần thi qua là được rồi!”

Nói xong, cô đeo khẩu trang rồi chạy đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người, không ai nói với ai câu gì. Nhạc Mỹ Giảo cảm thấy Bộ Sinh đúng là đầu óc có vấn đề, đang yên đang lành lại nổi giận, chẳng qua chỉ là một tấm ảnh thôi. Đã bị anh ta xé nát ra rồi, bà cũng giải thích rồi, còn muốn thế nào nữa chứ? Chẳng lẽ bắt bà quỳ xuống khấu đầu nhận sai nữa à? Đi chết đi! Bộ Sinh tức giận Nhạc Mỹ Giảo đã đánh người rồi thì thôi đi, lại còn dám để ảnh người đàn ông khác ở trong ví, còn có chết cũng không chịu thừa nhận, ảnh bị xé rồi lại còn định nhặt lên cất đi để làm kỷ niệm nữa sao? Cung Ngũ rời khỏi căn phòng liền cảm thấy không khí như trong lành hơn, chắn là mẹ cô và Bộ Sinh lại đang cãi nhau rồi, đến hít thở cũng không thông suốt được. Ngồi lên xe, Cung Ngũ vội vàng mở sách ra xem, điện thoại kêu lên tút tút, Cung Ngũ cầm lên xem. [Tiểu Ngũ cố lên!] [Vâng, em sẽ cố gắng. Anh Tiểu Bảo nhớ ngủ sớm nhé.

] [Ừ, anh đợi tin tốt của Tiểu Ngũ.

] Sau khi đến trường, các thông tin về địa điểm thi đều là do Yến Đại Bảo lấy giúp cô. Cung Ngũ cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc với các bạn học khác trong lớp, khẩu trang đeo trên mặt cũng chưa hề tháo ra nhưng các bạn trong lớp đều biết là cổ. Có người còn nhìn cô với vẻ kỳ quái, cũng có người chủ động chào hỏi cổ, tạm thời không có ai bàn luận gì trước mặt cô nhưng chắc chắn là những lời dị nghị sau lưng không hề ít. Yến Đại Bảo đứng cùng Cung Ngũ xem số báo danh thi của hai người, kỳ thi do trường tổ chức cũng không quá nghiêm ngặt, chỉ sắp xếp một phòng thi, ở giữa cách một vị trí trống để ngăn chặn gian lận chép bài. Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ngồi xuống, Yến Đại Bảo nói: “Chúng ta ngồi cùng nhau, nếu như là câu hỏi lựa chọn mà không biết câu trả lời thì ra dấu tay cho tớ, tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Cung Ngũ gật đầu: “Được”

Buổi thi bắt đầu, Cung Ngũ chắc mẩm những chỗ giáo viên gạch đều là trọng tâm, kết quả chỉ thi vào một phần ba số kiến thức giáo viên gạch ra, còn lại đều phải đoán mò. Cung Ngũ vò đầu, trước một câu hỏi khó, cô đành phải liếc mắt nhìn sang Yến Đại Bảo. Yến Đại Bảo đã làm đến trang thứ hai, Cung Ngũ đành phải lật tiếp sang, làm hết những câu biết làm, để lại những cầu không biết làm chờ Yến Đại Bảo ra ám hiệu. Yến Đại Bảo đã làm xong, đang nhìn sang phía cô. Cung Ngũ vội vàng chỉ vào tờ giấy thi, Yến Đại Bảo hiểu ý gật đầu, lật đến trang đầu tiên, bắt đầu từ phần câu hỏi trắc nghiệm, ra dấu tay ra hiệu cho Cung Ngũ. Kết quả khi vừa ra dấu đến câu thứ năm thì bị một giám thị tinh mắt phát hiện ra, “Hai em sinh viên kia, không được trao đổi bài, làm bài nghiêm túc!”

Yển Đại Bảo và Cung Ngũ vội vàng ngồi nghiêm chỉnh lại, Cung Ngũ buồn phiền, còn có nhiều câu cô chưa biết làm lắm, phải làm sao đây? Đến khi giám thị không chú ý nữa, hai người lại bắt đầu ra dấu cho nhau. Khó khăn lắm Cung Ngũ mới làm được gần hết thì Yến Đại Bảo đã bị giám thị thu bài trước, “Làm xong rồi thì ra ngoài đợi đi, không được ở đây làm phiền bạn khác”

Yến Đại Bảo liếc nhìn Cung Ngũ, rồi cầm đồ dùng đi. Cung Ngũ: “...”

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, Cung Ngũ nộp bài, đi ra ngoài tìm Yến Đại Bảo, Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, thế nào rồi?”

“Môn ngữ văn thì chắc là qua thôi, nhưng những môn sau thì phải làm sao đây?”

Cô lo nhất là môn tiếng Anh. Buổi chiều thi môn tiếng Anh, Cung Ngũ suýt nữa thì chết trong tờ đề thi. Cô biết nói là một chuyện, nhưng còn ngữ pháp, câu cá, từ vựng gì đó cô hoàn toàn mơ hồ, may là những thứ cơ bản cổ vẫn đọc lẩm bẩm ra được, đối chiếu với đề thi cũng miễn cưỡng làm được, còn những từ đơn cô không biết thì hoàn toàn mơ hồ. Yến Đại Bảo mách cho cô mấy câu thì bị giám thị phát hiện, lại bị đuổi đi, Cung Ngũ đành phải tự mình gặm nhấm bài thi. Thi xong Yến Đại Bảo hỏi: “Tiểu Ngũ, thế nào rồi?”

Cung Ngũ ngước đầu lên trời góc 45 độ tiêu chuẩn, nói: “Chỉ đành để số phận sắp đặt thôi!”

Về nhà chắc cô phải đếm xem trong ống heo tiết kiệm còn bao nhiêu tiền, phải chuẩn bị thi lại thôi, thì ra có rất nhiều khi nước đến chân mới nhảy không có tác dụng gì. Kỳ thi kéo dài hai ngày, còn có một số môn không quan trọng đều thi để mở, hoàn toàn không có vấn đề gì. Thi xong, Cung Ngũ như chú gà mái con bị bệnh, cúi đầu ủ rũ đi về nhà. Yển Đại Bảo không yên tâm, đi theo sau Cung Ngũ hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu vẫn ổn chứ?”

Cung Ngũ quay lại nhìn cô: “Cậu thấy tớ có ổn nổi không? Tớ rất có khả năng phải thi lại rồi, đau lòng quá!”

Yến Đại Bảo cũng chau mày ủ rũ theo: “Vậy thì phải làm sao? Hay là đêm nay chúng ta đến ăn trộm bài thi nhé! Tới làm giúp cậu, có được không?”

Cung Ngũ trừng mắt nhìn Yến Đại Bảo: “Nếu để bị bắt thì cả hai chúng ta đều toi đời, cậu thấy có được hay không?”

Yến Đại Bảo híp mắt lại, vỗ vai Cung Ngũ: “Về nhà ngủ một giấc đi, hôm sau là quên hết luôn”

Cung Ngủ gật đầu: “Được thôi, tớ biết rồi. Để tối nay không bị mẹ tớ hỏi thì thế nào, tớ quyết định tối nay sẽ về nhà họ Cung, đã lâu rồi tớ không về đó rồi.”

Yến Đại Bảo vội nói: “Nếu họ dám bắt nạt cậu thì cứ nói với tớ, tớ sẽ đi đào mộ tổ nhà cậu”

Cung Ngũ: “...”

Cô cũng không biết là nên ủng hộ hay nên phản đối nữa. Toàn bộ nhà họ Cung không bị ảnh hưởng lớn lắm, chỉ có điều chi thứ tự vẫn đang ở trạng thái thoi thóp, nhìn như có vẻ sắp ngoéo đến nơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.