Công Tước

Chương 440: Quan điểm sống giống nhau (4)



Cung Ngũ mím môi, trầm mặc rất lâu rồi mới nói tiếp: “Không được! Bà ấy là mẹ cháu, cháu không thể không cần mẹ cháu được nữa!”

Cung Học Cần trợn trừng mắt lên: “Cháu nói cái gì?”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Cung Học Cần, nói: “Ông nội, cháu biết cháu họ Cung, nhưng mẹ cháu đã nuôi nấng cháu mười tám năm trời, cháu không thể chỉ vì một cái họ mà bỏ rơi mẹ đẻ cháu được, vậy thì cháu có còn là người nữa không?”

1“Cháu...

cháu đúng thật là...

ngoan cố bướng bỉnh!”

Cung Học Cần cầm cây gậy gõ thùm thụp xuống nền nhà, “Ông đã nhắc nhở đến thế này rồi mà cháu vẫn không nghe ra hả? Cháu tự nghĩ lại xem, cháu ở nhà họ Cung thì có tương lai tốt hay là đi theo mẹ cháu thì tốt? Hai cái chỉ được chọn một thôi, cháu tự xem đi!”

Cung Ngũ mím chặt môi, cố nén để không bật khóc, cô thầm hít sâu một hơi để ổn định lại8tâm trạng rồi mới nói tiếp: “Đương nhiên cháu biết là đi theo ba cháu sẽ tốt hơn, nhưng cháu không thể vì ba cháu mà không cần mẹ cháu nữa được.”

Nói đi nói lại vẫn là câu này, Cung Học Cần thực sự đã bị cô chọc tức đến phát điện, “Cháu đúng thật là...”

Người phụ nữ đứng phía sau vội vàng xoa lưng thuận khí cho ông ta, “Được rồi, nó chỉ là một cô gái nhỏ thôi mà, anh tức giận thành ra thế này có đúng không?2Nếu thực sự không được thì cứ để nó về bên mẹ nó, nhà họ Cung cũng không thiếu gì một đứa con gái”

Cô ta đưa tay ra đẩy Cung Học Cần, “Chồng à, anh thấy sao?”

Cung Ngũ vẫn quật cường ngồi đó, kiên quyết không nói gì.

Cung Học Cần vỗ nhẹ lên bàn tay người phụ nữ đó, nhìn Cung Ngũ, nói: “Con cháu của nhà họ Cung một khi đã đón về thì chắc chắn sẽ không thể đưa đi được nữa.

Nhưng nếu cháu đã lựa chọn4như vậy thì ông cũng không cần nói gì nhiều.

Cháu vẫn mang họ Cung, sau này khi nhà họ Cung cần thì cháu vẫn phải quay về, nhưng kể từ ngày hôm nay trở đi, cháu ở bên ngoài không được nói mình là người nhà họ Cung, cũng đừng nói cháu có quan hệ gì với nhà họ Cung nữa.

Nếu cháu đã muốn đi theo người mẹ đó của cháu thì cháu cứ đi theo cô ta đi.

Để rồi xem, người như cháu sẽ trở thành loại người gì!”

Cung Ngũ vẫn mím môi không nói.

Cung Học Cần nhìn dáng vẻ của cô, càng tức giận hơn, “Những lời ông vừa nói cháu đã nghe rõ chưa?”

Cung Ngũ gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cháu nghe thấy rồi, ông nội cứ yên tâm đi, sau này nếu như người ta hỏi đến tình hình ba và ông nội cháu, cháu sẽ nói với họ là chết hết cả rồi, như vậy thì người ta sẽ nghĩ họ Cung của cháu chỉ là cùng họ mà thôi, sẽ không để ông nội phải thấy mất mặt đâu ạ”

“Cháu...”

Cung Học Cần suýt nữa thì tức đến nghẹn lời.

Cung Ngũ đứng dậy, “Vậy cháu về phòng nghỉ ngơi đây ông, bắt đầu từ ngày mai cháu sẽ không về đây nữa, để không bị ai bắt gặp rồi chụp ảnh truyền ra ngoài rồi lại làm nhà họ Cung mất mặt”

Cô nghiêm túc khom lưng cúi người trước Cung Học Cần, “Cháu đi đây, ông nội nhớ giữ gìn sức khỏe? Nói xong, Cung Ngũ xoay người rời đi.

Cung Học Cần cầm cây gậy gõ choạng choạng xuống nền nhà, “Con bé này...

con bé này...

đúng là khắc tinh của nhà họ Cung chúng ta mà!”

Tính kỹ ra thì từ khi Cung Ngũ về nhà họ Cung, ngoài khoảng thời gian mới đầu ra thì sau đó Cung Truyền Thế đã bắt đầu làm mọi việc đều không thuận lợi, từ công việc làm ăn cho đến sức khỏe.

Năm xưa khi Cung Học Cần xem tướng Nhạc Mỹ Giảo đã cảm thấy bà ta khắc nhà họ Cung, không ngờ đứa trẻ do bà ta sinh ra cũng là khắc tinh, sớm biết thế này lúc đầu dù có nói thế nào cũng không đồng ý để thằng Tư cho người đón con bé về nhà rồi! Cung Học Cần được người đẹp vỗ về an ủi một lúc mới dần bình tĩnh lại, “Vẫn là Uyển Thu chu đáo nhất!”

Người phụ nữ cười dịu dàng, hơi khom người xuống hôn lên mặt ông ta, “Ai bảo anh là chồng em chứ?”

Cung Ngũ về đến phòng, tức giận thở hổn hển, sao lại có người cổ hủ lạc hậu phong kiến đến thế cơ chứ? Cô còn không thèm quay về nhà họ Cung ấy chứ, ngay từ ngày đầu tiên cho đến bây giờ, nhà họ Cung có ai từng để ý đến cổ không? Cô không thèm, còn tưởng cô vui vẻ lắm khi ra ngoài nói cô là người nhà họ Cung hay sao? Nằm lên giường, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, ngày mai cố sẽ sang chỗ mẹ, sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa! Chỉ có cái họ không vứt đi đâu được này, cô không muốn mang cái họ này một chút nào, theo họ Nhạc của mẹ có có phải hay hơn không, nói không chừng cô còn là con cháu đời sau của Nhạc Phi cũng nên ấy chứ.

Trèo lên giường rồi suy nghĩ vẩn vơ một hồi, nhìn chằm chằm lên trần nhà không hề động đậy, cô cảm thấy đúng là khó chịu.

Đúng rồi, những thứ nhét trong ống heo tiết kiệm cô phải mang đi hết.

Nghĩ vậy cô mở túi ra, nhét hết những thứ của cô vào trong đó, ngày mai ai mà dám không cho cô mang đồ đi thì cô sẽ đấm cho kẻ đó một trận.

Cô chỉ mang đi những thứ cô đã mang đến, còn về những bữa cơm cô đã ăn ở nhà họ Cung thì coi như hòa, vì dù sao nhà họ Cung cũng đã có được không ít lợi lộc từ Bộ Sinh.

Sau khi thu dọn đồ đạc nhét đầy hai túi to xong, cô chọn mấy bộ mình thích trong đống quần áo nhà họ Cung may cho cô mang đi.

Đang thu dọn hăng hái thì lại có người gõ cửa, Cung Ngũ tức giận hỏi: “Ai đấy?”

“Cháu gái?”

Cung Cửu Dương đẩy cửa bước vào, “Cháu gái, cháu đang làm gì thế này?”

Cung Ngũ ngồi xổm dưới đất thu dọn quần áo cho vào trong túi: “Thu dọn đồ đạc, ngày mai cháu sẽ về nhà.

Giấc mộng thiên kim tiểu thư của cháu kết thúc rồi.”

Cung Cửu Dương ngồi xuống ghế, “Ai nói thế? Ông già kia nói mà cháu cũng nghe à?”

Cung Ngũ cũng không thèm để ý đến hắn, tiếp tục thu dọn đồ đạc của mình, “Ba chú nói rồi...”

“Suỵt!”

Cung Cửu Dương trừng mắt: “Cái gì thế? Cái gì mà ba chú? Đó là ông nội cháu đấy!”

Cung Ngũ híp mắt lại, “Ba chú đã nói rồi, sau này cháu không được nói với người ta cháu là người nhà họ Cung, không được nói ông ấy là ông nội cháu, cũng không được nói Cung Truyền Thế là ba cháu, phải vạch rõ quan hệ để không làm họ mất mặt.

Cháu vẫn hiểu được những chuyện này chứ.

Bắt đầu từ ngày hôm nay cháu cũng không gọi chú là chú Út nữa, nhỡ chẳng may bị người khác biết được thì không hay rồi.

Sau này cháu gọi chú là anh Cửu có được không?”

Cung Cửu Dương co giật khóe miệng, “Cháu ngang nhiên hạ bậc của chú đấy à? To gan quá nhỉ?”

Hắn đá vào cái túi đồ cô đã thu dọn xong để dưới đất, “Ai cho cháu đi hả? Ở đây chú quyết định mọi việc.

Một người sắp chết đã vùi nửa người dưới đất rồi, ông ta thích nói gì thì cháu cứ để ông ta nói vài câu, dù sao cũng không chết người được”

Cung Ngũ híp mắt: “Chú không hiểu tâm trạng của cháu rồi.

Không ai được nói gì mẹ cháu hết!”

Cung Cửu Dương tiếp tục đá vào túi đồ của cô, “Đi cái gì mà đi, muốn về thì về, không muốn về thì thôi.

Cháu thu dọn cái gì hả? Ai nhòm ngó gì đến mấy cái ống heo tiết kiệm đó của cháu hả? Cháu gái à, có phải là cháu hẹp hòi quá rồi không?”

Cung Ngũ lườm: “Cháu hẹp hòi đấy thì đã làm sao nào? Ai bắt nạt cháu thì cháu sẽ nhớ rõ trong lòng, đến khi có cơ hội chắc chắn cháu sẽ ra sức giẫm đạp dưới chân”

“Vậy thì chú Út phải nghĩ xem trước đây chú Út đã từng bắt nạt cháu bao giờ chưa mới được”

“Chuyện chú Út bắt nạt cháu thì cháu quên mất rồi, chú Út không cần lo lắng Cung Cửu Dương gõ lên trán cô, “Quên rồi mà còn nhớ chú Út từng bắt nạt cháu nữa hả? Cháu đúng là đồ lòng dạ hẹp hòi!”

Cung Ngũ vẫn cho đổ vào trong túi, Cung Cửu Dương tiếp tục trưng ra vẻ mặt không thể chịu được, ngồi xổm bên cạnh cô, cô nhét vào trong thì hắn lấy ra ngoài, “Cháu được rồi đấy, cháu có tin là chú Út mà thấy không vui một cái là sẽ đánh vào mông cháu không hả?”

Cung Ngũ ngẩng đầu lên, “Cháu đã lớn thế này rồi, chú dám đánh vào mông cháu thật sao?”

Cung Cửu Dương gật đầu, lấy từng món đồ bỏ ra ngoài, “Chú Út cháu một khi đã bướng bỉnh lên thì không ai ngăn cản được, cháu có muốn thử khiêu khích giới hạn chịu đựng của chú không?”

Cung Ngũ vội vàng lắc đầu: “Vậy thì thôi đi, cháu mang mấy cái ống heo này về chỗ mẹ cháu thôi là được chứ gì? Tuy mẹ cháu không muốn gặp cháu lắm nhưng mẹ cháu sẽ không đuổi cháu đi.”

May mà những món quà trước đây anh Tiểu Bảo tặng cô đều để trong phòng ở chỗ mẹ cô, nếu không lần này sẽ phải công thêm mấy món đồ nữa về nhà rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.