Công Tước

Chương 441: Quan điểm sống giống nhau (5)



Cung Cửu Dương cười: “Hay là cháu đưa một cái cho chú đi, đến khi chú Út nhét đầy tiền cho cháu rồi sẽ trả lại cho cháu được không?”

Cung Ngũ cảnh giác: “Chú Út mà tốt vậy sao?”

Cung Học Cần muốn đuổi cô đi, tại sao Cung Cửu Dương lại ra sức giữ cổ ở lại, hắn muốn làm gì1chứ? Cung Cửu Dương búng một cái lên trán cô, “Ôi chao cháu gái chú đáng yêu quá đi mất, sao cháu lại đáng yêu như vậy được nhỉ?”

Cung Ngũ ôm trán, nổi giận: “Cung Cửu Dương, chú búng một cái nữa thử xem!”

Cung Cửu Dương lại búng cái nữa, “Cháu gái nói xem, chú lại búng nữa đấy thì sao8nào?”

Cung Ngũ đã gần đi đến bờ vực bùng phát cơn giận: “Chú búng cái nữa thử xem!”

Cung Cửu Dương lại búng cái nữa, “Không gọi chú Út nữa à? Cháu định chuẩn bị PK thật đấy à?”

Cung Ngũ nổi giận, cô giơ tay lên, ra sức gõ lên trên trán Cung Cửu Dương, “Chú cứ búng đi, cháu sẽ2gõ lên trán chú!”

“Cháu muốn ăn đòn đấy à?”

Cung Ngũ hất cằm, phồng má lên không nói gì.

Cung Cửu Dương đứng sát bên cạnh Cung Ngũ, còn dùng cánh tay đè cổ xuống: “Cháu gái, chú nói thật với cháu vậy.

Chú và Bộ Sinh vẫn luôn hợp tác với nhau, ít nhiều cũng có nguyên nhân là do cháu4nữa.

Nếu cháu nói cháu bị đuổi khỏi nhà họ Cung thì chú biết ăn nói sao với Bộ Sinh đây? Hai chúng ta quan điểm sống chính trực như vậy, hoàn toàn khác với những người khác, cháu là cháu gái chú mà không giúp chú thì còn giúp ai nữa? Ở nhà họ Cung này chú là người quyết định, đừng nghe những người khác lải nhải làm gì, lát nữa chú sẽ đến nói chuyện với ông già kia.

Chú đã đồng ý với Bộ Sinh sẽ bảo vệ cháu rồi”

Cung Ngũ híp mắt lại: “Quan điểm của hai chúng ta không giống nhau”

Đừng tưởng rằng cô không biết ông chú Út này của cô danh tiếng tồi tệ thế nào.

“Sao lại không giống nhau?”

Cung Cửu Dương hỏi: “Giống lắm ấy chứ, con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, nhìn thế nào cũng giống là người một nhà”

Cung Ngũ nhìn Cung Cửu Dương nói: “Hôm nay cháu nhìn thấy vợ của ba chú vừa trẻ lại vừa đẹp”

“Ái chà”

Cung Cửu Dương lại đè nặng cánh tay xuống hơn, “Cháu gái chủ nói thế là thế nào? Định cười nhạo chú đúng không? Vấn đề phụ nữ ấy mà...

cháu gái này, chú hỏi cháu nhé, đúng lúc chú đang đói, đột nhiên lại có một chiếc bánh miễn phí được đưa đến trước mặt cháu thì cháu có ăn không? Yên tâm đi, không có độc, chỉ quá hạn hai tiếng thôi, cháu có ăn không?”

Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, “Mới quá hạn hai tiếng chắc không sao đúng không? Ăn!”

Cung Cửu Dương vỗ tay, “Thế là đúng rồi chứ còn gì nữa! Cháu xem, cháu chọn ăn cái bánh đó, chú cũng chọn ăn, hai chúng ta quan điểm sống quá giống nhau ấy chứ?”

Cung Cửu Dương nhấn mạnh: “Kết quả lựa chọn giống nhau là được rồi, đồ miễn phí đưa đến tận cửa, có ai lại không cần chứ? Ngu là hay ngốc?”

Cung Ngủ không còn lời nào để nói, cô cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, kết quả Cung Cửu Dương hoàn toàn không cho cô thời gian để suy nghĩ, đã đang để trong túi cô lần lượt bày ra xung quanh, “Được rồi, nể mặt chú Út, bỏ qua chuyện này đi.

Cháu cũng phải suy nghĩ cho kỹ, nếu như cháu muốn ra nước ngoài du học thì cũng phải có yêu cầu về nhân thân, bây giờ mà cháu dọn ra ngoài thì khác nào để người khác nắm được điểm yếu, cháu nói xem có đúng không nào?”

Cung Ngũ nghĩ ngợi một lát, cảm thấy hình như cũng đúng, cô nhìn Cung Cửu Dương hỏi: “Chú Út là chủ gia đình thật à?”

Cung Cửu Dương sờ đầu, “Thế cháu tưởng bây giờ ai làm chủ nhà họ Cung? Đám mấy ông bà già chỉ biết bày vẽ thể hiện thì cứ để cho họ thể hiện đi, bị mắng đôi ba cậu cũng không gây được”

Cung Ngũ gật đầu: “Cũng hơi có lí một tí”

“Thế thì xong rồi!”

Cung Cửu Dương nhún vai, cười, “Đợi đấy, bây giờ chú đi nói chuyện ngay đây”

Nói xong, hắn còn nháy mắt với cổ một cái rồi mới đi.

Cung Ngũ đứng nguyên tại chỗ chớp chớp mắt, nhún vai.

Cô bỏ những thứ khác ra nhưng còn ống heo đựng tiền cô vẫn nhét vào trong túi.

Sau khi Cung Cửu Dương đi, Cung Ngũ đi ra khỏi phòng, ngước lên chợt thấy Cung Ngôn Thanh đang ở gần đó cũng đang đi vào.

Cung Ngũ nhìn cô ta, Cung Ngôn Thanh cũng lạnh lùng liếc nhìn cô rồi đi thẳng.

Sắc mặt Cung Ngôn Thanh đã hồng hào hơn đôi chút so với lúc mới làm phẫu thuật xong.

Trong thời gian xảy ra vụ bê bối của Bộ Sinh, cô ta ru rú ở trong nhà, hoàn toàn không ra khỏi cửa.

Đương nhiên nhà họ Cung cũng không để cô ta ra ngoài, Cung Học Cần đã hạ quyết tâm muốn cho Cung Ngôn Thanh ra nước ngoài.

Cung Ngôn Thanh đấu tranh mấy lần cuối cùng vẫn không kháng cự lại được, gần đây đang chuẩn bị thủ tục.

Cung Học Cần không thể chịu đựng được khi trong nhà xảy ra vụ bê bối như vậy.

Trước đây nếu không phải có Cung Truyền Thế bảo vệ thì Cung Ngôn Thanh đã bị đưa ra nước ngoài từ lâu rồi.

Nay Cung Truyền Thế đã ngã bệnh, chuyện cũ lặp lại, Cung Ngôn Thanh bị đưa ra nước ngoài là chuyện chắc chắn như đinh đóng cột.

Kết quả giống nhau nhưng mục đích khác nhau, Cung Ngũ bị Nhạc Mỹ Giảo trăm phương ngàn kế đưa ra nước ngoài là để bảo vệ cô, còn Cung Học Cần đưa Cung Ngôn Thanh ra nước ngoài lại là để bảo vệ danh tiếng gia tộc.

Cung Học Cần vốn coi thường người làm kẻ thứ ba, đương nhiên khi ông ta còn trẻ thì khác, khi đó có thể lấy vợ chính và vợ bé, cũng có người “thông phòng”

lúc mười mấy tuổi.

Sau đó có một vài người đoản mệnh đã ra đi sớm, còn lại cũng lần lượt bệnh mà chết hoặc chết già nhưng ông ta lại không chịu ở không, không bao lâu sau đã lấy vợ mới.

Những người lấy sau cũng có lâu có nhanh, người được làm vợ ông ta lâu nhất là mẹ của Cung Cửu Dương, còn những người khác đa phần chỉ hơn một năm sau đã ly hôn rồi tái hôn tiếp.

Cung Học Cần thích phụ nữ trẻ, chỉ cần xinh đẹp có sức sống là ông cụ đều đàng hoàng lấy về làm vợ.

Khi thấy tình cảm không hợp thì ly hôn rồi lấy vợ mới, đúng là chưa bao giờ từng làm chuyện gian dối trong hôn nhân, cũng chính bởi vì vậy, cho nên ông cụ mới không thích Cung Ngôn Thanh.

Bộ Sinh dù có tốt thế nào thì cũng đã từng là vị hôn phu của Cung Ngũ, chị đi cướp vị hôn phu của em gái thì còn ra gì nữa? Kết quả dù tốt thế nào thì cũng từ lợn lành hóa lợn què.

Cung Ngôn Thanh đóng cửa lại, trên mặt không có biểu cảm gì, trong phòng chỉ bật một bóng đèn mờ mờ.

Cô ta ngồi trước máy tính, ánh mắt có chút mơ màng, cô ta vừa nghe thấy gì chứ? Cung Cửu Dương nói hắn và Bộ Sinh vẫn luôn hợp tác với nhau sao? Như vậy tức là thực ra chi thứ tư nhà họ xưa nay vẫn luôn bị Bộ Sinh và Cung Cửu Dương chơi đùa hay sao? Cô ta thất thần nhìn màn hình máy tính trước mặt.

Đầu tư, vay tiền chỉ là mánh khóe của Bộ Sinh thôi sao? Thời điểm ba cô ta bị đột quỵ lại trùng hợp đến thế, chẳng lẽ cũng là do họ giăng bẫy? Đầu óc Cung Ngôn Thanh rối loạn cả lên, nhưng khi cô ta xâu chuỗi tất cả sự việc lại với nhau thì cô ta cảm thấy tất cả mọi việc xảy ra đều lặp lại có quy luật, nhưng tại sao người gặp xui xẻo lại là họ chứ? Bác Cả, bác Hai, bác Ba, tại sao họ lại không sao cả? Tại sao người gặp chuyện lại là chi thứ tư chứ? Có người cố tình muốn hại họ, chắc chắn là có người muốn hại họ! Cung Ngôn Thanh bắt đầu nghĩ có phải Tiểu Ngũ chính là nội gián do Bộ Sinh và Cung Cửu Dương gài vào trong nhà họ hay không? Nếu không tại sao từ khi Tiểu Ngũ đến thì lại xuống dốc nhanh đến thế? Cung Ngôn Thanh nghĩ vậy, bàn tay không khống chế được cầm điện thoại lên, gọi cho Cung Ngốn Bồng: “Anh Cả, em đây, em có chuyện muốn nói với anh, chuyện liên quan đến Tiểu Ngũ.

Em nghi ngờ Tiểu Ngũ là gián điệp do Bộ Sinh và Cung Cửu Dương phái đến...”

“Ngôn Thanh, em nghĩ ngợi nhiều quá rồi, Tiểu Ngũ biết gì chứ? Nó cũng chưa bao giờ từng hỏi đến chuyện làm ăn của nhà họ Cung cả”

“Anh Cả, anh nghĩ lại xem, từ sau khi Tiểu Ngũ đến đây thì chị thứ tư nhà chúng ta có chuyện nào được thuận lợi không? Bây giờ nghĩ lại, anh không thấy ban đầu vì Tiểu Ngũ cho nên Bộ Sinh mới cho vay tiền và đầu tư, thực ra chính là để Tiểu Ngũ được đứng vững ở nhà họ Cung, sau đó tiện cho việc hành sự sau này có đúng không?”

Toàn thân Cung Ngôn Thanh run lẩy bẩy, “Thật quá đáng sợ, quá đáng sợ!”

“Ngôn Thanh, em nói vậy hình như cũng có chút đúng!”

Cung Ngôn Thanh ôm đầu: “Chính là như vậy, chính là như vậy mà.

Tối nay em còn nghe thấy Cung Cửu Dương nói cái gì mà chủ ta và Bộ Sinh xưa nay vẫn luôn hợp tác với nhau, còn nói là chú ta nể mặt Bộ Sinh nên mới bảo vệ Tiểu Ngũ...

Anh cả, anh suy nghĩ thử xem!”

Cung Ngôn Bồng tắt điện thoại, đi tìm Cung Ngôn Giang, sau đó ba anh em đi đến trước cửa phòng Cung Ngũ gõ cửa.

Cung Ngũ đang định đi ngủ, cô mở cửa ra, dụi mắt, hỏi: “Gì vậy?”

Cung Ngôn Bồng đẩy cửa bước vào, ba người cùng vào phòng, mỗi người một lời ép hỏi Cung Ngũ.

Cung Ngũ bị họ ép đến mức lùi về góc phòng, cô nhăn mặt hét lên: “Anh Cả, anh Hai, có phải hai anh mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi không hả? Hai người tưởng là đang quay phim gián điệp đấy à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.