Công Tước

Chương 442: Tình bạn rạn nứt (1)



Cung Ngũ tức đến mức bốc hỏa.

Sao họ lại nói ra được như vậy chứ? Điện hết cả rồi à? “Tiểu Ngũ, em nói thật với anh đi, rốt cuộc có phải em đến đây để hại nhà chúng ta không hả?”

Cung Ngôn Bồng mắt đỏ ngầu, nghiến răng nói,1chỉ muốn cắn chết Cung Ngũ ngay lập tức.

Bị Cung Ngôn Bồng nắm lấy tay, ấn vào trong góc, một bên là tường, một bên là tủ, trước mặt là Cung Ngôn Bồng, Cung Ngũ rụt cổ lại, băn khoăn không biết nên cố gắng phản kháng lại chạy ra ngoài8hay là nói cho rõ ràng mọi chuyện.

Cuối cùng cô đánh giá lại sức lực đôi bên, cô quyết định nên từ bỏ phản kháng thì hơn.

Cung Ngân Giang đứng đằng sau Cung Ngốn Bồng, không hành động gì mà chỉ nói: “Tiểu Ngũ, em nói thật cho anh Cả2nghe đi, rốt cuộc có phải là Bộ Sinh và Cung Cửu Dương bảo em đến đây để thăm dò tin tức không?”

Sau khi đóng cửa lại, Cung Ngôn Thanh mở máy ghi âm, đứng phía sau không nói gì, chỉ lạnh lùng quan sát.

Cung Ngũ trả lời: “Anh Cả,4anh Hai, em về thăm dò tin tức gì chứ? Các anh thấy em về nhà được mấy lần đầu.

Khi em nghỉ hè cũng ngày ngày ra ngoài đi chơi, lúc đó em còn không biết là rốt cuộc nhà mình kinh doanh cái gì.

Ôi cha mẹ ơi, anh Cả, anh Hai, sao các anh lại nghĩ ra được mấy thứ này cơ chứ? Các anh không thấy buồn cười à? Nào là gián điệp, gian tế, rồi là thăm dò tin tức, vậy em hỏi nhé, có tin tức thì các anh đã từng nói ở đâu nào? Em rất muốn cười, nhưng em lại sợ em mà cười thì các anh sẽ đánh em một trận mất, chắc chắn là em không đánh lại được ba anh chị rồi”

Cung Ngôn Bồng do dự một lát, Cung Ngôn Thanh đi lên trước một bước, “Tiểu Ngũ, bọn tao không ép mày, mà là đúng là từ khi mày xuất hiện thì cực kỳ đáng ngờ.

Từ khi mày đến nhà họ Cung, chi thứ tư nhà chúng ta làm gì cũng không thuận, Bộ Sinh không tiếc tiền tiêu ba mươi triệu chính là để ép nhà họ Cung chúng ta vào bước đường cùng như ngày hôm nay, còn tao...”

“Dừng lại ngay!”

Cung Ngũ hét lên, “Chị Ba, chị không nói thì tôi không nghĩ ra.

Tôi phát hiện từ khi đến nhà họ Cung tôi không có được lợi lộc gì cả, hết xui xẻo này đến xui xẻo khác.

Nếu sớm biết nhà họ Cung các người xúi quẩy thế này thì dù có đánh chết tôi cũng phải chống đối mẹ tôi đến cùng quyết không đến đây.

Anh Cả, anh Hai, hai anh thấy em có thảm không? Em chỉ muốn đi học yên ổn, nhưng kết quả thì sao? Em đi làm thì dăm ba ngày lại xảy ra chuyện một lần, em còn tưởng là thần chết tìm đến nơi rồi khiến em cũng phải bỏ việc luôn.

Em muốn yên ổn đi học nhưng hết bê bối này đến bê bối khác lôi em vào.

Mọi người còn nói là em cái gì ấy nhỉ...

gián điệp à? Ha ha ha, đồ thần kinh! Chị Ba, não chị chứa đầy shit à? Tôi biết tại sao anh Cả, anh Hai vẫn luôn rất bình thường nhưng đột nhiên hôm nay lại bất thường rồi, chắc chắn là vì chị Ba bỗng thấy trí tưởng tượng bay xa, nói cái gì mà tôi có vấn đề đúng không?”

Cung Ngôn Thanh bất cằm, “Mày có dám nói là mày không có vấn đề gì không? Mày có dám nói là mày chưa bao giờ tiếp xúc với Bộ Sinh không? Mày có dám nói là mày không có được lợi lộc gì từ Bộ Sinh không?”

“Đương nhiên là tôi dám nói tôi không có vấn đề gì rồi, tôi chỉ đi học, tôi có thể có vấn đề gì được chứ?”

Cung Ngũ trừng mắt nhìn lại cô ta, nói: “Đương nhiên là tôi và Bộ Sinh từng tiếp xúc với nhau.

Chị quên là trước đây chị cứ nói mãi với tôi, bảo tôi tiếp xúc với Bộ Sinh nhiều hơn nữa đấy à? Bộ Sinh cho tôi tiến đấy, mười triệu để đầu tư vào vụ làm ăn ở trong nhà đấy thôi? Chị nghĩ tại sao anh ta lại cho tôi tiền? Còn không phải là vì muốn dỗ dành mẹ tôi à? Chị không đủ sức hấp dẫn, đến cả mẹ tôi cũng không bằng được, giờ còn muốn chụp mũ đổ tội cho tôi, chị bị điên đấy à?”

Cung Ngôn Bồng vẫn không buông tay ra, cô cũng không động đậy nữa, chỉ nhìn Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang nói, “Anh Cả, anh Hai, các anh không nghĩ ra tại sao chị Ba lại có chút bất thường à?”

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang cùng ngây người ra.

Thực ra khi Cung Ngôn Thanh gọi điện nói chuyện với Cung Ngôn Bồng, Cung Ngôn Bồng đã cảm thấy không thể nào.

Nếu một người thực sự đến để làm gián điệp gì đó thì ít nhiều gì cũng sẽ để lộ dấu vết, nhưng Tiểu Ngũ lại không hề có gì.

Nhà họ Cung dường như không hề có một người như cổ tồn tại, dù khi Cung Học Cẩn hay là Cung Truyền Thể hỏi gần như cô đều không có ở nhà, cô cũng chưa từng đến công ty của nhà họ Cung nên anh ta cũng thấy nửa tin nửa ngờ.

Cung Ngũ đã bắt đầu nổi điên: “Anh Cả, anh Hai, hai anh không thấy là từ sau khi chị Ba chia tay với Bộ Sinh cho đến nay thì trạng thái tinh thần vẫn luôn không được bình thường? Nghi thần nghi quỷ thì thôi đi, bây giờ chị ta gần như hoàn toàn mắc chứng hoang tưởng bị hại, có phải là có dấu hiệu phân liệt nhân cách hay là bị kích thích quá độ nên sinh ra bất thường rồi không? Các anh nên đưa chị ta đến bệnh viện kiểm tra thử đi.

Em thấy gián điệp hay nội gián gì đó chỉ là tình tiết có trên ti vi thối, người bình thường không ai nghĩ ra được đầu! Các anh không thấy là rất buồn cười à?”

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang quay sang nhìn nhau, sau đó hai người cùng nhìn lại Cung Ngôn Thanh.

Cung Ngôn Thanh nhìn hai người: “Anh Cả, anh Hai, biểu cảm này của hai anh là sao hả? Chẳng lẽ hai anh tưởng em bị bệnh thật sao? Các anh đừng nghe theo kế ly gián của nó”

Cung Ngũ gục đầu xuống: “Tôi còn muốn đi chết đây.

Chị Ba, thực sự là chị nên đến bệnh viện kiểm tra xem sao đi.”

Cung Ngôn Thanh cười lạnh: “Thủ đoạn ly gián của mày tầm thường quá rồi đấy.

Tiểu Ngũ, mày ngoan ngoãn thừa nhận đi, mày chính là gian tế do Bộ Sinh và Cung Cửu Dương phái đến đây.

Mày đừng tưởng rằng cứ khoa chân múa tay như thế mà trà trộn được vào đấy, nói mau, tình hình hiện giờ của gia đình chúng ta có phải là có liên quan đến mày không?”

“Chị Ba, chị nói thật đi, chuyện lần nào tôi thì cũng không qua có phải là do chị hàng ngày ở trong phòng trù tôi đúng không? Tôi cầu xin các người đấy, các người nói những câu tôi nghe hiểu được không? Các người thấy nếu như tôi có bản lĩnh khiến cho tình hình trong nhà tốt hay xấu thì tôi có cần phải hàng ngày âu sầu phiền muộn vì thi không qua hay phải thi lại không hả?”

Cung Ngôn Giang kéo tay Cung Ngôn Bồng: “Anh Cả, em thấy là chúng ta đã mẫn cảm quá rồi”

Vừa nghe thấy Cung Ngôn Giang nói, Cung Ngôn Bồng cũng cảm thấy là không thể nào.

Điều quan trọng nhất là phòng ốc nhà họ chia nam nữ ở riêng, chỉ có Cung Ngôn Đình ở gần hơn một chút, nhưng Cung Ngôn Đình hoàn toàn không vào được vị trí cốt lõi trong công ty, ngay cả bản thân Ngôn Đình cũng không biết được thì sao để Tiểu Ngũ biết được chứ? Hơn nữa, xưa nay họ chưa bao giờ nghe ai nói rằng Cung Ngũ đi qua đó nói chuyện, trước đây Cung Ngôn Thanh đi làm ở Bộ Thị, Cung Ngũ có thể thăm dò được tin tức gì tiết lộ cho Bộ Sinh thì mới làm ảnh hưởng được đến công việc làm ăn của nhà họ Bộ chứ? Vẻ mặt Cung Ngũ như sắp sụp đổ đến nơi, “Anh Cả, anh Hai, em thấy nếu còn cứ như thế này nữa thì anh em chúng ta dù có chết người cũng phải đến bệnh viện kiểm tra xem sao, kiểm tra xem có phải chị Ba bị bệnh thần kinh rồi không, ba người chúng ta kiểm tra xem có phải bị suy nhược thần kinh rồi không.

Em sắp không chịu nổi nữa rồi!”

Cung Ngôn Giang kéo tay Cung Ngôn Bồng: “Anh Cả, thối bỏ đi!”

“Bỏ cái gì mà bỏ? Anh Hai anh không thể chỉ nghe nó nói mấy cậu đã bị lừa gạt, các anh nhìn nó có vẻ như còn ít tuổi nên không hiểu chuyện, nhưng thực ra nó gian manh lắm đấy”

Gương mặt Cung Ngôn Thanh hơi lạnh đi: “Bây giờ mày đã thế này thì chắc chắn sau này sẽ còn ghê gớm hơn nữa.

Tiểu Ngũ, mày lừa được người khác nhưng không lừa được tạo đầu!”

Cung Ngũ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bởi vì Cung Ngôn Bồng không kẹp chặt tay cô nữa nên cô cũng đã thoải mái hơn không ít.

Cô lấy chiếc ống heo đựng tiền bằng sứ đặt trên tủ ôm vào lòng, liếc xéo Cung Ngôn Thanh: “Chị Ba, tôi biết chị đang thấy mất cân bằng tâm lý, chị cũng không thích tối, hay nói cho đúng hơn là cực kỳ ghét tôi, ai bảo tôi là con gái của mẹ tôi chứ? Tôi đoán là vì Bộ Sinh không cần người trẻ trung như chị mà lại chọn người đã có tuổi là mẹ tôi, cho nên chị mới giận cá chém thớt.

Nhưng chuyện này thì tôi cũng hết cách.

Bộ Sinh chỉ cần mẹ tôi thôi, chị chưa bao giờ được chứng kiến cuộc sống hàng ngày của họ đầu.

Bộ Sinh bị mẹ tôi vừa đánh vừa mắng nhưng anh ta vẫn coi mẹ tôi như bảo bối.

Nhiều khi tôi còn tự hỏi không biết có phải là Bộ Sinh có khuynh hướng thích ngược không nữa...”

“Mày câm mồm ngay!”

Cung Ngôn Thanh đã bắt đầu thở dồn dập, bàn tay đang cầm điện thoại của cô ta cũng đã bắt đầu hơi run rẩy.

“Chị Ba, chị chấp nhận sự thật đi.

Bộ Sinh đã nói rồi, đứa trẻ trong bụng mẹ tôi sau này chắc chắn sẽ là trưởng nam hoặc trưởng nữ trong nhà, tài sản của Bộ Bộ Hữu Sinh chắc chắn là sẽ để lại hết cho đứa trẻ đó.

Còn tôi, nói thật với chị nhé, có lẽ là tôi sẽ không được một đồng tiền nào hết, nếu không phải vì có mẹ tôi thì tôi đã muốn xen vào phá họ rồi, dù sao thì tôi cũng không liên quan gì đến chuyện tài sản cả”

“Tao bảo mày câm mồm lại!”

Cung Ngôn Thanh đột nhiên cất cao giọng, gương mặt cũng trở nên dữ tợn hơn vì kích động.

Cung Ngôn Bồng và Cung Ngôn Giang nhìn cô ta có chút quỷ dị, Cung Ngôn Giang kéo tay áo cô ta, “Ngôn Thanh, em có sao không?”

Cung Ngôn Thanh hất tay Cung Ngôn Giang ra, cô ta trợn trừng mắt nhìn Cung Ngôn Giang hỏi: “Ánh mắt đó của anh Hai là sao hả? Có phải anh cũng cảm thấy là nó nói đúng, thấy là em bị bệnh đúng không?”

Cung Ngũ nói: “Chị Ba chị đừng có kích động quá mà, thực ra tôi chỉ nói tình hình hiện tại với chị thôi, chứng minh tôi không có tâm tư gì để lật đổ nhà họ Cung cả.

Tuy Bộ Sinh thích mẹ tôi nhưng không liên quan gì đến tối hết, trước giờ tôi chưa vớt được món tiền nào từ anh ta.

Anh Cả, anh Hai các anh nói đi, nếu như em có bản lĩnh lật đổ được nhà họ Cung thì còn phải âu sầu chuyện không có bản lĩnh kiếm tiền không? Nếu chi thứ tư nhà chúng ta sụp đổ thì có lợi lộc gì cho em không?”

Cô nhìn Cung Ngôn Thanh, đột nhiên hỏi: “À đúng rồi chị Ba, tôi thấy bụng mẹ tôi đã bắt đầu nhô lên rồi, hình như cũng mập hơn.

Sao lại khác mẹ tối thế chứ? Bây giờ chị gầy đi nhiều lắm rồi ấy...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.