Cung Ngôn Thanh luôn tự hỏi mình, vì sao Tiểu Ngũ có thể nhưng cô ta lại không thể? Vì sao cô ta nỗ lực như vậy nhưng không thể có được thứ mình muốn chứ? Nếu ban đầu ba anh em họ đều chấp nhận Nhạc Mỹ Giảo chứ không liên tục đi nói xấu bà với Cung Học Cần thì có phải sẽ không giống như bây giờ không? Bên ngoài truyền đến tiếng của Cung Ngũ và1Cung Cửu Dương, Cung Ngôn Thanh đi đến bên của nghe động tĩnh bên ngoài, dường như Cung Cửu Dương đang nói gì đó chúc mừng Cung Ngũ.
Thì ra là Cung Ngũ cũng bị đưa ra nước ngoài nhưng là vì được quan tâm, còn cô ta đi là vì mất mặt.
Sự khác biệt một trời một vực.
Cung Ngũ chạy đến phòng mình, vừa thu dọn đồ đạc trong phòng vừa nói: “Chú Út, chứ đừng nói8nhiều, cháu quyết định đi bây giờ, cháu về lấy chút đồ, mẹ cháu không muốn cháu ở bên ngoài quá lâu, sợ cháu lại đánh nhau...”
Cung Cửu Dương mỉm cười: “Xem ra là có người đánh nhau bị bắt được”
Cung Ngũ trợn mắt: “Cười trên nỗi đau của người khác là đáng ghét nhất!”
Cô nhanh nhẹn thu dọn một số đồ đạc nhét vào túi, “Cháu đi đây, chú Út cứ tiếp tục ở nhà họ2Cung dương oai diễu võ đi, dù có chuyện gì cũng không liên quan đến cháu.
Chúc chú Út sớm ngày thống nhất giang hồ xưng bá thiên hạ”
Đi được hai bước, cô đột nhiên đứng lại, nhe răng mỉm cười với Cung Cửu Dương, nói: “Bánh bông lan miễn phí ăn nhiều một chút nhưng ăn no quá!”
Cung Cửu Dương gõ vào trán cô một cái, “Nhìn vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác này,4chú thật muốn gõ thêm vài cái.”
“Bái bai chú Út!”
Cung Ngũ đeo cặp lên lưng, hít hít mũi, bỏ đi.
Rời khỏi nhà họ Cung, Cung Ngũ ngồi vào trong xe: “Chú Liễu xuất phát thổi!”
Chủ Liễu hỏi: “Trở về hay sao?”
“Đợi đã, cháu gửi tin nhắn cho Yến Đại Bảo, xem cậu ấy có ở nhà không”
Yến Đại Bảo nhanh chóng gọi điện thoại lại: “Tiểu Ngũ!”
Cung Ngũ hỏi: “Cậu đang làm gì đó? Hôm nay tớ nhân cơ hội chạy ra ngoài, chúng ta đi chơi game với nhau đi!”
Chuyện hôm qua chưa làm xong, hôm nay phải hoàn thành nốt.
Yến Đại Bảo vừa nghe, lập tức nhảy nhót: “Ừ! Đợi tớ nhé!”
“Mẹ cậu cho cậu ra ngoài không?”
“Không cho nhưng tớ có thể treo tường!”
Hai người hẹn xong địa điểm, nửa tiếng sau, Yến Đại Bảo quả nhiên đến nơi.
Cung Ngũ nhìn trên dưới người cô: “Cậu thật sự treo tường ra à?”
Yến Đại Bảo gật đầu: “Đúng vậy! Sau khi tớ trèo ra thì đi thay đồ, rất sạch sẽ”
“Mẹ cậu phát hiện cậu không có nhà đánh gãy chân cầu thì phải làm sao?”
“Ba tớ giúp tớ trèo ra, nếu mami muốn đánh tớ, tớ sẽ để mami đánh gãy chân ba tớ trước”
Cung Ngũ: “...”
Cung Ngũ dẫn Yến Đại Bảo đến phòng chơi game vừa cũ vừa rẻ mà cô hay chơi, Yến Đại Bảo sống chết không chịu chơi, sau đó dẫn Cung Ngũ đến một nơi đắt đỏ rộng rãi hơn.
Yến Đại Bảo mua một trăm đồng tiền game, chia cho Cung Ngũ năm mươi đồng tiền.
Cung Ngũ vừa cẩm được tiền liền giống như ngựa được tháo dây cương.
Yến Đại Bảo chạy theo cô: “Tiểu Ngũ, cậu muốn chơi cái gì?”
Chơi đua xe xong thì chơi lái mô tô, chơi bắn súng xong thì chơi bắt cá, cuối cùng Cung Ngũ đi đến trước máy nhảy loại lớn hai sân khấu, trên máy nhảy có vài nam nữ trẻ tuổi, mặt ai cũng tổ quét như bị người ta đánh sưng lên, còn có một cô gái tô môi son màu tím.
Yến Đại Bảo nhìn thấy Cung Ngũ bỏ vào máy hai đồng tiền rồi xếp hàng, cô vội vàng hỏi: “Tiểu Ngũ, cậu biết nhảy không?”
“Không biết, nhưng có thể học mà.”
Trong trường hợp thông thường, đứng trước mặt những cao thủ, người mới thường không dám bước lên để thể hiện sự kém cỏi vì tự ti nhưng Cung Ngũ lại quyết tâm đợi.
Mà cô cũng chẳng phải người mới, trước kia cũng có nhảy qua ở vài chỗ khác, nếu nhảy những bước đơn giản nhất thì cũng có thể qua loa ứng phó.
Khó khăn lắm mới đợi người ta nhảy xong, cô bước lên, xung quanh đầy những người muốn xem náo nhiệt, thì ra là đợi xem cô gái xinh xắn này.
Cung Ngũ bước lên chọn loại đơn giản nhất, còn chọn kiểu nhảy dễ nhất chậm nhất.
Yến Đại Bảo đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo, “Tiểu Ngũ, cậu nhảy xấu quá!”
So với người trước đó thì thật sự cố nhảy không đẹp, Yến Đại Bảo chạy qua nhét vào hai đồng tiền, chạy lên cùng Cung Ngũ làm tượng gỗ.
Hai người giống như người máy quơ quơ tay qua bên này, đạp đạp chân qua bên kia, người xung quanh đứng xem náo nhiệt chỉ biết cười.
Những người nhảy giỏi trước đó thì có chút mất kiên nhẫn, bọn họ lạnh lùng đứng nhìn không lên tiếng.
Sau màn nhảy thất bại đầu tiên của Cung Ngũ, cô lại nhét tiếp hai đồng tiền vào, Yến Đại Bảo cũng nhét thêm hai đồng vào theo.
Cô gái tô son tím bước lên nắm vào tay cầm của máy, mở miệng nói: “Này, các người không biết nhảy, có thể tránh ra đừng chiếm chỗ của người khác không? Các người làm vậy chúng tôi làm sao chơi?”
Một bạn nam đi qua kéo cô ta: “Bỏ đi, người ta cũng bỏ tiền vào rồi...”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo vẫn đang nỗ lực nhảy nhót, Cung Ngũ thở hổn hển nói: “Đúng rồi, chúng tôi bỏ tiền vào rồi, anh trai này nói đúng đấy...
Yến Đại Bảo cậu nhanh lên, tớ bên này sắp chết rồi!”
Lúc này Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đồng thời dừng động tác nhảy, đồng thanh lên tiếng: “Muốn đánh nhau à?”
Cô gái kia cười ha hả, trừng đôi mắt kẻ viền mắt to màu đen: “Ai sợ ai chứ?”
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đồng loạt xắn tay áo, Yến Đại Bảo tức giận nói: “Đánh cô ta!”
Hai cô bước xuống, người đi cùng cô gái kia cũng vây quanh để phô trương thanh thế, chủ yếu là muốn dùng thể người đồng để dọa hai cô bỏ chạy.
Nhưng Yến Đại Bảo và Cung Ngũ trực tiếp động thủ, chỉ trong chớp mắt hai bên xông vào đánh nhau.
Nhạc Mỹ Giảo nhận được điện thoại của cục cảnh sát, hỏi có phải con gái bà tên Cung Ngộ hay không, vì đánh nhau với người ta ở khu chơi game nên bảo bà đến đón.
Tay cầm điện thoại của Nhạc Mỹ Giảo run lên, bà xác nhận lần nữa: “Anh chắc chứ? Là Cung Ngộ? Vì đánh nhau?”
“Không sai, mau đến đây đi”
Nhạc Mỹ Giảo ấn huyệt thái dương, thở dốc, tức đến mức không biết phải làm thế nào.
Bộ Sinh đi làm ngày cuối cùng trước khi nghỉ Tết, Nhạc Mỹ Giảo đành phải gọi điện cho anh ta, “Tiểu Ngũ đánh nhau với người ta bên ngoài, bị bắt đến cục cảnh sát, cậu đến đón nó về đi.”
Bộ Sinh: “...”
Bỏ lại công việc, Bộ Sinh dẫn theo hai luật sư đến cục cảnh sát.
Cung Ngũ và Yến Đại Bảo chống cằm ngồi xổm dưới đất, mấy cô cậu mặt mũi sưng húp như gấu trúc nhìn chằm chằm vào hai cô, không khí hai bên rất căng thẳng.
Chủ cảnh sát biểu cảm đau khổ: “Đang yên lành sao lạnh đánh nhau? Sắp hết năm rồi, không muốn vui vẻ đón năm mới à? Chạy đến khu chơi game mà đánh nhau, cũng giỏi nhỉ?”
Mọi người đều không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn nhau.
Có người đi vào hỏi: “Đã thông báo cho người nhà hết rồi?”
Chú cảnh sát gật đầu: “Cô bé này không cho số điện thoại người nhà”
Ông ta chỉ vào Yến Đại Bảo.
Bộ Sinh đến sớm nhất, vừa vào cửa đã nhìn thấy Cung Ngũ và Yến Đại Bảo đang ngồi xổm chỉnh tề, Bộ Sinh nói với luật sư: “Đưa cả hai cô bé này đi.”
Luật sư gật đầu, đi làm thủ tục.
Bộ Sinh nhìn Cung Ngũ, “Đứng lên đi.
Lần này là chuyện gì?”
Cung Ngũ mím môi, giơ tay chỉ vào mấy cô cậu mặt gấu trúc, nói: “Bọn họ mắng người!”
Yến Đại Bảo bổ sung: “Sau đó còn đánh người!”
Cô gái son môi tỉm xông đến chỗ bọn họ hét lên: “Rốt cuộc là ai động thủ trước?”
Yến Đại Bảo nói: “Các người đông người, chúng tôi phải ra tay trước lấy thế!”
Yến Đại Bảo nắm tay lại, hỏi: “Cô còn nói nữa, muốn bị đánh đúng không?”
Cô gái môi tím rụt cổ lại, ngồi xổm xuống.
Bộ Sinh thở dài, đưa hai người ra ngoài, để hai cô ngồi lên xe.
Cung Ngũ có chút bất an hỏi: “Có phải mẹ tôi rất giận không? Tôi định đưa số điện thoại của anh nhưng tôi lại chẳng nhớ số, tôi chỉ nhớ số của mẹ”
Yến Đại Bảo buồn bã: “Tớ mà về nhà, mami sẽ thật sự đánh gãy chân tớ mất.”
Bộ Sinh không biết nên nói gì, nếu đã lo lắng như vậy, tại sao còn đánh nhau? Anh ta hỏi: “Có ai bị thương không?”
Hai người cùng lắc đầu, “Không sao cả”
Anh ta nhìn Yến Đại Bảo, nói: “Đưa bạn Yến Đại Bảo vệ nhà trước...”
Lời còn chưa nói xong, Yến Đại Bảo đã lập tức từ chối: “Không cần đầu, dù sao trở về cũng bị đánh, chi bằng cứ chơi đến tối rồi hãy về nhà ăn đòn”
Cung Ngũ vừa nghe, lập tức nói với Bộ Sinh: “Tôi cũng muốn đợi đến tối về nhà rồi mới ăn đòn.
Bộ Sinh, anh cứ để chúng tôi xuống phía trước, chúng tôi tự tìm chỗ đi chơi”
Gần xanh trên đầu Bộ Sinh giật đùng đùng, “Để hai người đi chung với nhau, lại đánh người thì phải làm sao? Mẹ em sẽ tức chết vì em đấy!”
Yến Đại Bảo vội vàng đảo mắt một vòng, nói với Cung Ngũ: “Tôi biết chúng tôi nên đi đâu rồi, chúng tôi đến tìm anh Bánh Bao! Tuyệt Địa đã trang trí cho năm mới, bên trong có rất nhiều đồ đẹp, hai chúng tôi đến đó rồi trở về nhé? Tiểu Ngũ, tối hôm qua tớ có đến rồi, tớ nhìn thấy có định vàng to mà cậu thích đấy!”
Cung Ngũ vừa nghe, lập tức nhảy lên, “Đi!”
Bộ Sinh: “Tiểu Ngũ!”
“Bộ Sinh, anh đừng khiến người ta ghét như vậy, dù sao thì tôi cũng đã chuẩn bị tối về ăn đòn, anh phải nói lời tốt đẹp với mẹ tôi đấy, hiếm khi có cơ hội đến Tuyệt Địa, tôi chỉ mới đến đó có một lần thôi”
Cung Ngũ vỗ vào ghế phụ xe: “Chú tài xế, dừng xe, chúng cháu muốn xuống!”
Bộ Sinh thở ra một hơi, mở miệng: “Đi thật à?”
Hai người đồng loạt gật đầu, khí thế đã đâm lao thì phải theo lao: “Đi chứ!”
“Tôi đưa hai người đi”
Sau một giờ ngồi xe, xe thuận lợi dừng bên dưới lầu của Tuyệt Địa.
Bộ Sinh gọi điện thoại cho Lý Nhất Địch bảo anh ta chăm sóc Tiểu Ngũ, còn mình thì vội vàng trở về an ủi sư tử cái ở nhà.
Yến Đại Bảo và Cung Ngũ ngồi dưới lầu, chẳng lâu sau thì Lý Nhất Địch đi ra, Bộ Sinh nhìn anh ta, chào hỏi xong thì ra về trước.
Lý Nhất Địch nhìn hai cô bé xinh xắn trước mặt, gật đầu, “Đi vào thôi.”
Yến Đại Bảo mỉm cười với anh ta: “Anh Bánh Bao!”
Lý Nhất Địch nhíu mày nhìn cô, rồi giơ tay nhéo mũi có một cái: “Lại làm ra chuyện xấu không dám về nhà à?”
Cung Ngũ kề sát vào tai Yến Đại Bảo, nói: “Tại sao tất cả mọi người đều biết cậu làm chuyện xấu vậy?”
Yến Đại Bảo trừng mắt, “Nhất định là có người nói cho anh ấy biết, cậu không biết đâu, chỗ của anh Bánh Bao là trung tâm tin tức, giống như kiểu hang ổ của đám người xấu trên truyền hình Cung Ngũ: “...”