Sáng ba mươi Tết, Nhạc Mỹ Giảo tìm thấy chìa khóa dự bị mở cửa phòng Cung Ngũ, khi cô nằm trong chăn thì bị Nhạc Mỹ Giáo tóm lấy đánh một trận bằng chổi lông gà.
Cung Ngũ nằm khóc trong chăn, ra ngoài trời lạnh thì không nói, quan trọng nhất là không có chăn che bớt thì sẽ đau nhiều hơn, đành phải ngoan ngoãn để mặc bà đánh một trận.
Hiếm khi có nghe lời như vậy, lửa giận của Nhạc Mỹ Giảo cũng dịu xuống.
Lúc ăn trưa, điện thoại của Nhạc Mỹ Giảo đột nhiên vang lên, Bộ Sinh đi qua xem, nói với Nhạc Mỹ Giảo: “Không có tên, có nghe máy không?”
Nhạc Mỹ Giảo lắc đầu:8“Không phải là gọi điện quấy rối thì là điện thoại quảng cáo, tắt máy đi”
Điện thoại vừa cúp thì lại vang lên, Bộ Sinh bắt máy: “Alo?”
Không biết trong điện thoại nói những gì, anh ta cầm điện thoại nhìn sang phía Nhạc Mỹ Giảo, mở miệng: “Một người tên là Nhạc Trọng Xuân, em quen không?”
Tay Nhạc Mỹ Giảo đang ăn thì dừng lại, bà ngước mắt nhìn Bộ Sinh một cái,2nói: “Nói với anh ta gọi nhầm số rồi, tôi không quen biết người đó”
Bộ Sinh nhìn bà không nói gì, áp điện thoại sát tại: “Ngại quá anh gọi nhầm số rồi”
Sau đó cúp máy.
Cung Ngũ vừa ăn vừa lắc lư chân, còn hát ngân nga, ấm ức vì sáng sớm bị đánh cũng không còn nữa.
Nhạc Mỹ Giảo nói: “Tiểu Ngũ, hôm nay không được đi đâu cả.”
“Con đầu có4nói là ra ngoài...”
Nhạc Mỹ Giảo không vui trừng mắt nhìn cô, “Đánh không đủ mạnh có đúng không?”
Cung Ngũ đành phải im lặng.
Cô ăn xong thì đứng dậy, chạy tung tăng về phòng chơi game, không ra ngoài thì không ra ngoài, trời lạnh như vậy, ở nhà ở là tốt nhất.
Đợi Nhạc Mỹ Giảo ăn xong, lúc chuẩn bị đi ngủ, cô nhân cơ hội khóa cửa, sau đó dụ dỗ Công tước đại nhân nói chuyện.
Cung Ngũ ngâm mình trong bồn tắm, nói chuyện với Công tước đại nhân.
“Tiểu Ngũ, em đang làm gì thế?”
“Em đang tắm!”
“Anh Tiểu Bảo, sao anh không nói gì?”
Cô nhấc ngón chân lên để lộ ra đôi chân nhỏ bị nước nóng làm cho đỏ hồng, “Anh Tiểu Bảo, chân em hình như bị nóng đỏ rồi”
Công tước đại nhân hắng giọng, hỏi: “Vậy có cần đứng dậy không?”
“Không cần, ngâm mình rất thoải mái.
Anh Tiểu Bảo đang ngủ phải không?”
Công tước đại nhân lại hắng giọng: “Không...”
“Anh Tiểu Bảo, ngày mai là mùng một, em định mùng hai sẽ tổ chức một buổi tiệc chia tay.
Mẹ em bắt em đi vào mùng ba, em vẫn còn muốn ở nhà chơi thêm một thời gian nữa.
Nhưng mà vừa nghĩ đến chuyện anh Tiểu Bảo ở Gaddles, em lại có chút hào hứng”
“Thật không?”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Tiểu Ngũ thật sự rất vui sao?”
Cung Ngũ gật đầu: “Dạ.
Rất vui!”
Nghe tiếng nước lách tách, Công tước đại nhân nhíu mày, “Anh cũng rất vui”
“Anh Tiểu Bảo, nếu em đến Gaddles, anh sẽ đi tìm em phải không?”
Công tước đại nhân gật đầu: “Đương nhiên”
Cung Ngũ thở dài một hơi, nói: “Vậy thì tốt, mẹ em mang thai rồi, em không biết bà có đưa em qua đó không nên em phải chuẩn bị tâm lý trước”
“Không sao, bất luận là ai đưa Tiểu Ngũ đi đều như nhau, vì anh sẽ luôn ở Gaddles đợi Tiểu Ngũ”
“Anh Tiểu Bảo tốt nhất!”
Ngâm một tiếng, cuối cùng cô cũng cảm thấy đủ, vừa bước ra thì cảm thấy lạnh, cô vội vàng nói: “Anh Tiểu Bảo, không xong rồi, lạnh quá! Em mặc đồ vào trước đã!”