Sáng sớm mùng một, Cung Ngũ bò dậy thì thấy trong điện thoại có mười mấy tin nhắn chúc mừng năm mới.
Trước kia cố không có điện thoại, cũng chưa từng được nhận tin nhắn chúc mừng1năm mới như vậy, bây giờ đột nhiên nhận được nên rất hào hứng mở ra xem.
Đầu tiên là Đoàn Tiêu, cậu ta gửi một tin nhắn chúc mừng rất dài, vừa nhìn đã biết cậu ta8sao chép của người khác, Đoàn Tiểu không thể nào viết ra những câu hay như vậy.
Sau đó là Yến Đại Bảo, cô ấy gửi một câu chúc mừng năm mới, sau đó là vô số hình2đầu heo đang nhảy nhót.
Tiếp theo là La Tiểu Cảnh, cũng là sao chép của người khác! Cung Cửu Dương: [Cháu gái, chúc mừng năm mới, lớn thêm một tuổi, phải đẹp như hoa đừng có càng4lớn càng xấu, chủ thích cháu gái xinh hơn.] Hứ! Máy xay đậu này cũng có tư cách ồn ào à? Cô lại mở một tin nhắn khác, ơ? Lý Tư Không lại xuất hiện vào lúc này.
Nội dung tin nhắn: (Đổ keo kiệt, cuối cùng tôi cũng sống sót trốn ra, tuy thời gian không đúng nhưng vẫn phải kể khổ.
Tôi ở bên ngoài sắp bị người ta ức hiếp sắp chết rồi, sau khi tối về cổ nhất định phải an ủi tối đó! (Mặt khóc) Năm mới vui vẻ, hi vọng tôi là người chúc cô đầu tiên.] Còn có tin nhắn của Cung Ngôn Đình gửi đến vào sáng sớm: [Tiểu Ngũ năm mới vui vẻ, học hành thành đạt.] Cung Ngũ đọc xong cảm thấy rất có khẩu khí của người trưởng thành.
Tiếp theo là bạn cùng lớp có số điện thoại của cô, còn có Lam Anh và An Hổ Phách, thật ra Cung Ngũ cũng không phân biệt rõ là ai nhưng xem nội dung đại khái có thể đoán ra.
Cô đang lẩm bẩm tại sao lại không có tin nhắn của Công tước đại nhân, ai ngờ Công tước đại nhân như có tâm linh tương thông mà gọi đến cho cô.
Cung Ngũ vội vàng bắt máy: “Alo? Anh Tiểu Bảo năm mới vui vẻ!”
“Tiểu Ngũ năm mới vui vẻ, anh là người đầu tiên gọi điện thoại cho Tiểu Ngũ đúng không?”
Cung Ngũ vui vẻ trả lời: “Đúng vậy!”
“Rất tốt, anh rất vui vì mình là người đầu tiên gọi điện thoại chúc mừng năm mới Tiểu Ngũ”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Anh cũng rất vui vì đây là cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi trong năm mới”
“Anh Tiểu Bảo, sao lại biết em đang nhớ đến anh? Em nhìn thấy mọi người đều gửi tin nhắn đến nhưng lại không có anh Tiểu Bảo, em đang thắc mắc thì anh Tiểu Bảo liền gọi điện thoại đến!”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Vậy là anh và Tiểu Ngũ tâm ý tương thông rồi.”
Sáng mùng một, tâm trạng Cung Ngũ khá tốt.
Cổ nằm trong chăn nói chuyện với Công tước đại nhân một lúc rồi chậm rãi bò dậy, đi ra ngoài thấy mẹ cô đang ngồi bên cửa sổ phòng khách nghe điện thoại, ngữ khí có chút bực bội, vừa nhìn đã biết tâm trạng không tốt.
Cung Ngũ nghe thấy bà lạnh lùng nói: “...
Anh gọi nhầm số rồi, sau này đừng gọi đến nữa!”
Cung Ngũ dè dặt nhìn bà, hỏi: “Mẹ, năm mới vui vẻ, có chuyện gì thế?”
Nhạc Mỹ Giảo nói qua loa: “Điện thoại làm phiền”
Bà nhìn cô, “Năm mới vui vẻ”
Bộ Sinh từ từ đi đến bên cạnh sofa, “Tiểu Ngũ năm mới vui vẻ”
“Năm mới vui vẻ!”
Mùng một Tết thật ra chẳng khác ngày thường lắm.
Cung Ngũ cũng không còn thích náo nhiệt như lúc còn nhỏ, ngoài việc dán cầu đối viết chữ phúc thì chẳng nhìn ra có gì khác biệt với ngày thường.
Cung Ngũ ngồi trên sofa, xem tivi được một chút thì Yến Đại Bảo gọi điện đến: “Tiểu Ngũ năm mới vui vẻ nha!”
“Yến Đại Bảo năm mới vui vẻ, thay tớ gửi lời chúc đến cô Triển và chủ Yến nhé”
Yến Đại Bảo nghiêng đầu nói với người đang ngồi trên sofa: “Mami, ba, Tiểu Ngũ bảo con chuyển lời chúc Tết đến cho hai người!”
Triển Tiểu Liên cười híp mắt xoay đầu lại: “Đại Bảo thay mẹ cảm ơn Tiểu Ngũ, rồi chúc lại cô bé nhé!”
Yến Hồi hừ lạnh một tiếng: “Con bé xấu xí đó, ông cần nó chúc Tết lắm à?”
Triển Tiểu Liên đá chân ông ta một cái, Yến Hồi lập tức mặt mày hớn hở nói: “Đồ xấu xí năm mới vui vẻ!”
Yến Đại Bảo vui vẻ truyền đạt lại, “Tiểu Ngũ, tối hôm qua tớ còn xem gala chào xuân”
“Haiza, cậu còn làm mấy chuyện chán ngắt đó à? Ai thèm chứ!”
Yến Đại Bảo lại hỏi: “Vậy cậu đoán xem hiện giờ tớ đang ở đâu?”
“Đương nhiên là ở nhà rồi, còn có thể ở đâu nữa?”
“Tớ đang ở Gaddles!”
“Tớ muốn đến đó!”
Cung Ngũ kêu to một tiếng: “Đến khi nào thế? Sao tớ lại không biết?”
Yến Đại Bảo đắc ý: “Hôm qua đó, tớ cố tình không nói với cậu.
Tiểu Ngũ, có phải cậu rất ngưỡng mộ tớ không?”
“Có gì mà phải ngưỡng mộ? Tớ cũng sẽ qua đó nhanh thôi, Bộ Sinh nói thủ tục của tớ làm xong rồi, giờ chỉ đợi tới qua đó thôi, ai thèm!”
Yến Đại Bảo đắc ý: “Tiểu Ngũ cậu đến đây đi, lúc cậu đến tớ vẫn chưa đi, nhưng mà tớ không thể tham gia tiệc chia tay của cậu rồi.
Tớ đã nói với anh Màn Thầu, bảo anh ấy đi thay tớ, anh Màn Thầu về nước rồi, cậu biết chuyện này chưa?”
“Tớ biết rồi, vì sáng nay tớ có nhận được tin nhắn của anh Lý”
“Anh Màn Thầu nhanh tay thật! Nhưng không sao, dù sao thì anh Màn Thầu sẽ đi thay tớ...”
Yến Đại Bảo nói được một nửa, đúng lúc Công tước đại nhân đi ra nghe thấy được, anh hỏi: “Đại Bảo, em vừa nói ai nhanh tay thế?”
“Anh Màn Thầu đó, em còn nghĩ em là người đầu tin biết được anh ấy về nhà, ai ngờ nhanh như vậy mà Tiểu Ngũ cũng biết rồi.
Em vốn định tham gia tiệc chia tay của Tiểu Ngũ nhưng vì em phải đến Gaddles nên em đã nhờ anh Màn Thầu đi thay em”
Công tước đại nhân mỉm cười: “Cũng được, nếu không thì Tiểu Ngũ sẽ rất buồn”
Cung Ngũ nghe thấy tiếng của Công tước đại nhân trong điện thoại: “Yến Đại Bảo, vậy tớ cúp máy trước đây, không làm phiền cậu và anh Tiểu Bảo nói chuyện nữa, ngày đầu tiên của năm mới phải hưởng thụ cuộc sống chứ?