Công Tước

Chương 466: Điện thoại làm phiền 5



Nhạc Mỹ Giảo thở dài thườn thượt, nói: “Cậu đã biết rồi? Cũng đúng, nếu cậu muốn biết chuyện gì, chỉ cần tốn chút tiền cho người điều tra là xong”

“Mỹ Giảo, tôi không muốn em giấu mọi chuyện trong lòng không nói ra, em không muốn cho Tiểu Ngũ biết, tôi hiểu, nhưng không cần phải giấu tôi”

“Tôi không giấu trong lòng, chỉ là không muốn quan tâm,1đã nhiều năm không liên lạc, đột nhiên muốn gặp tôi để làm gì? Không cần thiết!”

Bộ Sinh vừa định mở miệng, bất ngờ tiếng chuông cửa lại vang lên, Bộ Sinh và Nhạc Mỹ Giảo nhìn nhau, anh ta vỗ nhẹ tay Nhạc Mỹ Giảo, “Em cứ ngồi yên ở đây, tôi đi xem xem Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Ừ”

Bộ Sinh đi đến cửa, mở cửa sổ8nhỏ ra: “Xin chào”

Nhạc Dương đứng trước cửa, ông ta hơi sững sờ vì khí chất bất phàm của người đàn ông trước mặt.

Ông ta muốn thông qua cửa sổ nhìn vào bên trong nhưng lại không nhìn thấy được gì: “Chào cậu, tôi là Nhạc Dương, là anh trai của Nhạc Mỹ Giảo, tôi tìm Nhạc Mỹ Giảo”

Bộ Sinh mỉm cười, “E rằng ông tìm sai chỗ2rồi, căn nhà này của một người họ Bộ”

Nhạc Dương ngại ngùng, “Tôi tìm Nhạc Mỹ Giảo có chuyện, tôi biết nó nhất định đang ở đây...”

Bộ Sinh vẫn mỉm cười: “Tôi nói rồi, chủ nhà họ Bộ”

“Bộ Sinh”

Tiếng của Nhạc Mỹ Giảo đột nhiên truyền đến, bà vịn vào khung cửa, từ từ đi xuống, “Mở cửa”

Cửa lớn được mở ra, Nhạc Dương đứng bên4ngoài cửa, Nhạc Mỹ Giảo đứng bên trong cửa.

Thật ra hai người chỉ chênh lệch hai tuổi, nhưng hiện giờ nhìn lại thì tuổi tác giống như cách biệt cả một bậc.

Nhạc Dương có chút kinh ngạc nhìn bà, “Mỹ Giảo, thật sự là em?”

Nhạc Mỹ Giảo vểnh khóe môi, “Anh, Bộ Sinh là người làm ăn, trên dưới trong ngoài ngôi nhà đều có mùi tiền, em không mời anh ngồi được rồi”

“Mỹ Giảo! Ba, ông ấy...”

“Chết chưa?”

Nhạc Mỹ Giảo hỏi: “Vẫn chưa chết à? Hay là trước khi chết muốn gặp mặt đứa con gái bất hiếu này?”

Bà mỉm cười: “Xin lỗi, bất luận là thế nào tôi cũng không thể đến đó thăm”

Bà giơ tay xoa bụng: “Tôi đang mang thai, còn là mang thai khi chưa kết hôn, tôi sẽ không trở về để làm bẩn của nhà họ Nhạc gia giáo của các người đầu”

“Mỹ Giảo!”

Nhạc Dương cử động khóe môi: “Những lời ba nói lúc tức giận trước kia em cứ quên hết đi, ông ấy cũng đã hối hận rất nhiều năm...”

“Vậy sao? Hối hận rất nhiều năm?”

Bà cúi đầu mỉm cười, “Nếu đã hối hận rất nhiều năm, tại sao bao lâu nay chẳng thấy ai đến thăm tôi? Hơn hai mươi năm rồi, giờ có đến cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Anh cũng thấy rồi đó, căn nhà này không phải người bình thường có thể mua được, tôi sống rất tốt, cũng không mượn danh nhà họ Nhạc các người làm bất cứ chuyện gì.

Vì vậy cứ tiếp tục giữ mối quan hệ như hai mươi năm qua đi, tôi sống tốt các người sống tốt, chúng ta đều ổn”

Nhạc Dương im lặng một lúc rồi lên tiếng: “Nhưng Mỹ Giảo, ba mẹ tốt xấu gì cũng đã nuôi dưỡng em nhiều năm...”

“Đúng vậy, nuôi tôi như con dâu mười mấy năm, tôi có nên cảm ơn ân tình bọn họ đã dùng tiền của ba mẹ tôi để nuôi tôi đến năm mười lăm tuổi, sau đó lại đuổi tôi ra khỏi nhà mà không trả lại tiền của ba mẹ tôi cho tôi không?”

Nhạc Dương lại trầm ngâm: “Nhưng mà Mỹ Giảo, ba thật sự đang bệnh rất nặng...”

Nhạc Mỹ Giảo ngắt lời: “Chết rồi cũng đừng thông báo cho tôi.

Tôi không có nghĩa vụ phụng dưỡng ông ta!”

Bà nói với Bộ Sinh: “Đóng cửa, sau này đừng để những người tầm thường này đến tìm tôi!”

Nói xong bà xoay người đi vào nhà.

Bộ Sinh vẫy tay với Nhạc Dương: “Xin lỗi”

“Mỹ Giảo!”

Trước khi đóng cửa Bộ Sinh còn nói: “Lần sau e rằng ông không còn cơ hội bước vào trước cửa nhà nữa rồi.”

Khu biệt thự có bảo vệ cánh cửa, lần này không biết ông ta đã nói gì mà bảo vệ cho ông ta vào, lần sau đương nhiên sẽ không thể vào dễ dàng như vậy.

Nhạc Mỹ Giảo trở vào phòng khách, ngồi xuống thì không nói lời nào, trên lầu truyền tới tiếng của Cung Ngũ đang chỉ huy mọi người nên bày trí thế nào.

Bộ Sinh đi tới, “Được rồi, đừng giận nữa.”

Nhạc Mỹ Giảo ngồi bất động, nói: “Đúng là nực cười!”

Bộ Sinh giơ tay vuốt nhẹ lưng bà: “Được rồi đừng giận nữa, sau này đừng quan tâm đến bọn họ là được.”

“Bọn họ mà cũng xứng với cái danh gia giáo sao?”

Tay Nhạc Mỹ Giảo nắm lại, “Đúng là vô cùng mỉa mai!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.