Công Tước

Chương 467: Giao phó của bạn cũ.1



Nhạc Mỹ Giảo lúc đó còn rất nhỏ, bà thật sự chẳng nhớ được bao nhiêu. Bà nhớ lúc nhỏ rất hạnh phúc, trong ấn tượng chỉ toàn sự vui vẻ. Nếu bây giờ bảo Nhạc Mỹ Giảo hình dung, bà1nhất định sẽ hình dung ra bản thân là một công chúa nhỏ hạnh phúc nhất thế gian này.

Bà còn nhớ có một ngày bà đang ngồi trong xe, một chiếc xe tải bị mất lái đâm vào xe của bà.8Bà được người bên cạnh sống chết ôm chặt trong lòng, sau đó, trước mặt bà là một màn đen.

Trong vụ tai nạn giao thông đó, mẹ bà tử vong tại hiện trường, ba bà được đưa vào bệnh viện không2lâu thì cũng qua đời vì bị thương nặng, trước khi ba bà qua đời đã gửi bà cho Nhạc Trọng Xuân - một người bạn tốt của ông.

Ký ức của bà bắt đầu từ đây, dù vẫn còn nhỏ nhưng4bà cũng biết chỗ dưới chân mình không phải là nhà của mình.

Bà bị đổi họ, trở thành con của nhà họ Nhạc.

Trước năm mười tuổi, bà thường nghe thấy Nhạc Trọng Xuân nói đợi bà đủ mười tám tuổi sẽ trả lại tài sản của ba mẹ để lại cho bà, nhưng khi bà dần lớn lên thì bọn họ không còn nhắc đến lời nói đó nữa.

Cả nhà Nhạc Trọng Xuân đều là giáo viên, nói là gia giáo không hề sai chút nào.

Nhưng từ xưa đến nay giáo viên rất nghèo khó, nhà của Nhạc Trọng Xuân cũng không ngoại lệ, chỉ dựa vào tiếng thơm của bốn chữ gia đình gia giáo được lòng mọi người xung quanh, cảm thấy gia đình này vừa có tố chất lại có giáo dục.

Nhạc Mỹ Giảo đã trưởng thành trong môi trường đó. Nhưng bà càng lớn, càng hiểu chuyện thì nhìn thấy càng nhiều chuyện, bà càng cảm thấy danh tiếng gia đình gia giáo của nhà họ Nhạc không đúng sự thật.

Bọn họ cũng thích tiền, bọn họ cũng ngưỡng mộ người khác được sống thoải mái, bọn họ cũng thường hay nói về chuyện nhà ai mua xe trong các bữa ăn.

Dần dần, điều kiện của nhà họ Nhạc không biết vì sao mà tốt lên. Bọn họ đổi nhà, mua xe, con cái kết hôn thì tổ chức rất to, dịp lễ tết cũng bắt đầu có học trò mang quà đến nhà.

Nhạc Trọng Xuân thăng chức thành chủ nhiệm giáo dục, sau đó là phó hiệu trưởng, thậm chí sau đó còn lên cả chức hiệu trưởng. Nụ cười của ông ta càng lúc càng hòa nhã, thái độ đối với bà cũng ngày càng tốt hơn, thường hay nói chuyện sẽ đợi bà trưởng thành rồi gả cho Nhạc Dương.

Nhạc Mỹ Giảo lúc đó còn nhỏ, không hiểu câu đó là ý gì, mỗi lần như vậy bà đều bị dỗ ngọt ngẩng gương mặt nhỏ xinh xắn, mặc váy hoa xinh xắn mà nhà họ Nhạc mua cho bà, lớn tiếng nói “Dạ”.

Lúc học cấp một, bà thường chơi với các anh chị, trong một lần vô tình bà chạy vào phòng của Nhạc Trọng Xuân, nhìn thấy một tập tài liệu trên bàn. Lúc đó bà không chỉ biết chữ mà còn có thể đọc được, nhưng lại đang ở độ tuổi không hiểu chuyện, vì nhìn thấy tên mình bên trên nên mà mới lấy xem, nhưng xem xong thì lại quên hết.

Từ trước đến giờ, Nhạc Mỹ Giảo luôn rất cảm kích nhà họ Nhạc, bà cũng thật lòng thật dạ tình nguyện gọi Nhạc Trọng Xuân là ba. Bà xem bọn họ như người thân của mình, bà ít nhiều cũng biết được chuyện tài sản từ miệng người khác, nhưng lúc đó trong lòng Nhạc Mỹ Giảo, bà chấp nhận cho Nhạc Trọng Xuân, bởi vì dù sao bà cũng đang rất hạnh phúc.

Nhưng sau khi lên cấp ba, bà dần dần biết được sự thật từ những người hàng xóm xung quanh. Nhà họ Nhạc nhân lúc bà còn rất nhỏ, từng bước từng bước bán đi tài sản mà ba bà để lại cho bà. Vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Nhạc nên mỗi lần trước khi bọn họ đem bán đều tung ra các tin đồn, nói là bọn họ mượn tiền của họ hàng ở rất xa để che mắt người khác.

Vì nuôi dưỡng Nhạc Mỹ Giảo nên uy tín nhà họ Nhạc rất cao, cao đến mức khiến người ta cho rằng nhà họ Nhạc có tấm lòng bồ tát, chuyên làm chuyện tốt. Nhạc Trọng Xuân được người ta nói rằng ông ta có lòng nghĩa hiệp, nghe nói còn được truyền thông phỏng vấn nhưng lại bị Nhạc Trọng Xuân từ chối khéo.

Lần đầu tiên sau khi Nhạc Mỹ Giảo nghe nói, bà chẳng hề tin chút nào, nhưng mấy người hàng xóm xung quanh đều có căn cứ hẳn hoi. Sau đó bà trở về hỏi Nhạc Trọng Xuân về chuyện đó trên bàn ăn, đến bây giờ bà vẫn nhớ sau khi bà hỏi xong, toàn bộ các gương mặt trên bàn đều thay đổi sắc mặt.

Nhạc Trọng Xuân và vợ Triệu Tùng có một trai một gái. Khi đó chị gái của Nhạc Dương là Nhạc Hân lên năm hai đại học, lúc đó cô ta ném đũa, nhìn Nhạc Mỹ Giảo nói: “Ai nói với em? Tiền của nhà chị liên quan gì đến em? Em là đứa từ bên ngoài đến, ăn uống của ba chị, dùng tiền của nhà chị, em có tư cách gì nói như vậy?” Cô ta nắm lấy áo của Nhạc Mỹ Giảo, nói: “Quần áo em mặc trên người cũng là ba chị mua. Bây giờ còn cắn ngược lại à?”

Nhạc Dương bảo vệ bà, nói: “Chị, Mỹ Giảo vẫn còn nhỏ mà.”

“Còn nhỏ? Nhỏ mà nói chuyện liên quan đến tài sản nhà chúng ta, trở mặt lại nói tiền của nhà chúng ta là của nó?” Ánh mắt Nhạc Hân rất hung tợn, một cô bé vừa lên lớp 10 như Nhạc Mỹ Giảo cũng nhìn ra, thì ra trong mắt bọn họ, bà thật ra luôn là người ngoài.

Nhạc Trọng Xuân lúc đó giáo huấn Nhạc Hân một câu, nhưng từ đó trở về sau, Nhạc Mỹ Giảo đã phát hiện ra thái độ thù địch của chị em Nhạc Hân và Triệu Tùng. Bọn họ nói gì cũng lén lút nói sau lưng bà, sau đó bọn họ bắt đầu truyền bá cho bà một tư tưởng, sau này bà sẽ được gả cho Nhạc Dương.

Nhạc Mỹ Giảo không thích chút nào vì trước giờ bà luôn xem Nhạc Dương là anh trai. Một nữ sinh lớp 10, nói lớn không lớn nhưng nhỏ cũng không nhỏ, dù không hiểu chuyện tình cảm nhưng trong lòng bà đã bài xích những lời nói đùa mà bọn họ nói đến lúc nhỏ. Không những bọn họ nói những lời đó trước mặt bà mà ở trước mặt người khác cũng nói như vậy.

Nhạc Mỹ Giảo lần đầu nghe thấy bọn họ nói trước mặt người khác là vô tình nghe được, bà nghe thấy Triệu Tùng nói: “Mỹ Giảo nhà chúng tôi rất thích Nhạc Dương, từ nhỏ nó đã nói sau này lớn lên nó muốn gả cho Nhạc Dương. Nó xinh đẹp như vậy, nhà chúng tôi đương nhiên rất vui, hơn nữa, sau này trở thành người một nhà sẽ càng dễ dàng chung sống hơn…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.