Sáng sớm ngày thứ hai, Cung Ngũ dậy rất sớm, hào hứng chạy đi xem xét lại nơi tổ chức tiệc. Buổi trưa mọi người đều đến, cô phải biểu hiện tốt một chút.
Người đến sớm nhất là Lý Tư Không, vừa nghe thấy động tĩnh Cung Ngũ liền chạy ra mở cửa, nhìn thấy Lý Tư Không cô hơi ngạc nhiên, “Anh Lý, anh vừa từ châu Phi về à?”
Vốn dĩ đã đen, nay lại càng đen hơn.
Lúc Cung Ngũ nhìn thấy anh ta suýt thì không nhận ra.
Lý Tư Không1mặt u ám, giơ tay gõ đầu cô, “Cô nói lại lần nữa xem! Nói lại lần nữa! Cô mới là từ châu Phi về, con mắt nào của cô nhìn thấy tôi từ châu Phi về? Đồ keo kiệt, tôi nói cô vô lương tâm thì thôi đi, đến cả mắt cũng có vấn đề à?”
Cung Ngũ che đầu, trợn mắt: “Anh Lý, nếu anh còn đánh vào đầu tôi, tôi sẽ không chào đón anh nữa.”
Lý Tư Không giơ tay gõ vào vai cô: “Này đồ keo kiệt, đây là8tiệc chia tay gì chứ? Cô định đi đâu?”
“Tôi phải đi học ở Gaddles, mẹ tôi bảo ngày mai phải đi.” “Cô nói lại lần nữa xem? Đi đâu?”
“Đi Gaddles, mẹ tôi tìm được người quen nên mới có thể đi.”
Lý Tư Không suýt chút nữa hộc máu: “Ôi trời! Chơi ông đây à?”
Cung Ngũ tròn mắt: “Ý gì thế?”
Lý Tư Không nghiến răng: “Tôi khó khăn lắm mới có thể trở về, còn tưởng rằng ngày nào cũng có thể ức hiếp đồ keo kiệt cô, ai ngờ tôi vừa về2thì cô lại sắp đi, thời gian cũng trùng hợp quá nhỉ?”
“Nói cái gì thế, chuyện tôi phải đi Gaddles đã được quyết định từ năm ngoái rồi. Lúc trước ở Thanh Thành lan truyền một tin tức có liên quan đến mẹ tôi và Bộ Sinh, sau đó mẹ tôi cảm thấy có lỗi với tôi, sợ tôi bị những lời đồn vô căn cứ kia ảnh hưởng nên muốn đưa tôi ra nước ngoài học, đúng lúc Bộ Sinh đang hợp tác với mở các trụ sở giáo dục ở4nước ngoài, anh ta đặc biệt dành một chỗ cho tôi, vì thế tôi có cơ hội đi. Tôi ra nước ngoài học không dễ dàng gì, mẹ tôi đã tốn không ít công sức, ai nói với anh là ổn rồi?”
Lý Tư Không nghiến răng, “Anh của tôi và Bảo có thù gì với tôi không biết? Tức chết ông đây rồi!”
Cung Ngũ liếc mắt nhìn chiếc xe đắt đỏ của anh ta, xoay người bỏ vào trong: “Anh có cần đậu xe vào bãi xe không? Một lát lại có xe đến nữa đấy. Chó ngoan không cản đường, anh cản đường rồi kìa.”
“Cô lại đổi cách chửi tôi rồi à? Cô qua đây cho tôi…”
Cung Ngũ ba chân bốn cẳng bỏ chạy: “Không được nắm tóc của tôi…”
Nhạc Mỹ Giảo nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, đi ra thì nhìn thấy đang thấy một thanh niên da rám nắng đang lôi lôi kéo kéo với Cung Ngũ. Mặt bà lạnh lùng, giọng nói có chút nghiêm khắc: “Tiểu Ngũ, đang làm gì đó? Đã lớn vậy rồi mà còn thế à?”
Cung Ngũ vội vàng đứng thẳng người, chỉ vào Lý Tư Không đã dừng lại, nói: “Đây là anh Lý…”
Nhạc Mỹ Giảo nhìn Lý Tư Không, đối với làn da rám đen của anh ta bà có chút ấn tượng, bà gật đầu: “Cậu Lý.”
Lý Tư Không đứng thẳng người: “Cháu chào cô.”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Hoan nghênh, vào trong ngồi đi.” Sau đó bà trừng mắt nhìn Cung Ngũ, dạy dỗ cô: “Người đến đều là khách, chủ nhà như con sao chẳng có chút thận trọng? Bản thân cũng không biết chú ý.”
Cung Ngũ: “…”
Cô vội vàng nói với Lý Tư Không: “Anh Lý, mời vào trong. Mời anh lên lầu hai, không cần quá giữ ý.” Rồi cô xoay lưng về phía Nhạc Mỹ Giảo nhe răng bĩu môi với anh ta.
Lý Tư Không vội vàng tỏ ra nghiêm chỉnh, lễ phép: “Dạ, cảm ơn cô. Chúc cô năm mới vui vẻ.”
Nhạc Mỹ Giảo gật đầu: “Năm mới vui vẻ.”
Vào cửa thì nhìn thấy Bộ Sinh, Lý Tư Không chỉ liếc Bộ Sinh bằng khóe mắt, ánh mắt tràn đầy ý thù địch. Ai bảo anh ta là bạn trai cũ của đồ keo kiệt, dù sao Lý Tư Không cũng chẳng bao giờ muốn gặp.
Cung Ngũ dẫn anh ta lên lầu, nói nhỏ nhắc nhở: “Mẹ tôi không thích tôi đánh nhau với người ta, anh Lý phải chú ý một chút, anh để lại ấn tượng xấu trong lòng mẹ tôi, sau này nhà tôi sẽ không hoan nghênh anh nữa đâu.”
“Thật không? Vậy lúc nãy có phải tôi đã để lại ấn tượng xấu rồi không? Làm sao đây?”
Cung Ngũ nhún vai vui vẻ trên nỗi đau của người khác: “Hết cách, dù sao thì sau này anh cũng không có cơ hội đến nhà tôi nữa.”
“Cô có lương tâm quá nhỉ? Trước kia ăn của tôi rất nhiều bữa cơm, hiện giờ lại chớp mắt không thèm nhận người quen!”
“Anh Lý, tôi chẳng qua chỉ tiện thể ăn có vài bữa thôi mà, anh có cần phải tính toán với tôi như vậy không? Nhưng mà hình như không đúng cho lắm, tôi nhớ tôi chỉ ăn chùa của Yến Đại Bảo thôi mà. Anh nói xem anh là đàn ông con trai, người ta chỉ ăn có hai ba bữa cơm của anh mà anh ngày nào cũng nhớ, anh không ngại sao?”
“Cô còn dám nói à?”
Cung Ngũ nghiêng đầu, hừ một tiếng, “Anh Lý cứ tự nhiên, tôi đi xem xem có ai khác đến không.”
Lý Tư Không lại kéo cô trở lại, “Keo kiệt, tôi đến sớm như vậy, cô cảm thấy còn có ai sẽ đến sớm như tôi? Tôi hỏi cô, suốt một thời gian dài tôi không trở về, cô chẳng chút nhớ nhung tới lúc trước chúng ta cùng ăn cơm chung sao?”
Cung Ngũ cười gượng: “Anh Lý, anh muốn tôi luôn ghi nhớ ân tình anh mời tôi ăn cơm sao? Tôi không nhớ.”
Rồi xoay người bỏ đi để Lý Tư Không tức giận trừng mắt.